Mãn Cấp Đại Lão Xuyên Thành Nông Gia Nữ

Mãn Cấp Đại Lão Xuyên Thành Nông Gia Nữ - Chương 1202: Tiểu nhị Phòng Thông (length: 3850)

Những món đồ này bên ngoài chưa từng thấy bao giờ, đối với các tân khách đến dự yến tiệc mà nói thì thật sự rất mới lạ hiếm thấy.
Bởi vậy, kể từ sau tiệc mừng nhà mới của Đinh Nguyệt Hoa, và sau khi tiệm mộc Lộ thị mở cửa trở lại, đơn đặt hàng lập tức ùn ùn kéo đến.
Nhóm công nhân ban đầu cùng Lộ Nhị Bách sửa Lộ gia vốn tưởng rằng sau khi sửa xong thì sẽ giải tán, lại phải đi tìm việc lặt vặt khác trong các phố lớn ngõ nhỏ để làm.
Ai ngờ họ căn bản không được nghỉ ngơi, công việc cứ nối tiếp công việc.
Cứ như vậy mấy tháng trời, chỉ riêng những người thôn Thượng Thạch đó đã kiếm được không ít tiền công, giống như đã thành lập hẳn một đội xây dựng vậy.
Thấy chuyện làm ăn này của cha nàng tiến triển hồng hồng hỏa hỏa, Thư Dư tự nhiên rất vui mừng.
Nàng xác nhận địa chỉ xong liền nhấc chân đi vào.
Trong cửa hàng có một bóng người nhỏ gầy đang quay lưng về phía nàng, cặm cụi lau chùi một cái bàn trang điểm mới tinh.
Nghe thấy tiếng bước chân, người kia xoay lại, vội vàng đặt giẻ lau sang một bên rồi đón khách: "Cô nương mời vào trong, cô nương có phải muốn mua gia cụ gì không ạ?"
Thư Dư nhìn thiếu niên trước mặt dường như mới mười lăm, mười sáu tuổi, đoán hẳn là tiểu nhị mới được cửa hàng tuyển vào.
Thiếu niên hiển nhiên không nhận ra nàng: "Cô nương? Đã có gia cụ nào vừa ý chưa ạ? Hoặc nếu cô nương muốn đặt làm theo ý cũng được, tay nghề của thợ mộc trong tiệm chúng ta đều là thượng hạng cả. Cô nương muốn kiểu dáng nào, nếu làm được, ta sẽ ghi lại cho cô nương."
"Ta không mua gia cụ, ta muốn đắp xưởng."
Thiếu niên sững sờ, rồi tỏ ra hơi khó xử: "Đắp xưởng ạ? Chuyện đó thì không vấn đề gì, chỉ có điều cô nương phải chờ một thời gian. Cửa hàng chúng ta gần đây nhận kín hết việc rồi, dù thế nào cũng phải đợi đến sang năm mới làm được ạ."
"Sang năm?" Thư Dư kinh ngạc, việc làm ăn của cha nàng tốt đến thế ư? Vậy thì gay go rồi, nàng đợi được, nhưng hoa hướng dương thì không đợi được.
Thư Dư vốn định sau khi tiệc dọn nhà yến của nhà mình kết thúc sẽ bàn chuyện đắp xưởng với Lộ Nhị Bách.
Lúc đó thời gian vẫn còn dư dả, nàng còn định tìm địa điểm đặt xưởng, Lộ Nhị Bách cũng phải sửa nhà cho tam thúc và Phàn tam thiếu, đợi đến lúc đó bắt đầu thì hoàn toàn vẫn kịp.
Chỉ là không ngờ ngay ngày thứ hai sau tiệc dọn nhà yến, nàng đã phải chuẩn bị lên kinh thành, đi vội quá nên chuyện cái xưởng đành tạm thời gác lại.
Điều chủ yếu nhất là, nàng không ngờ tới việc làm ăn của lão cha nhà mình lại tốt đến vậy!
Nếu Lộ Nhị Bách không có thời gian, xem ra nàng đành phải tìm người khác vậy, chứ không thể để hắn thất hứa, hủy hết các đơn đặt hàng đã nhận được, nếu thế thì cửa hàng này cũng khỏi cần mở nữa.
"Cô nương, thật lòng xin lỗi, cửa hàng chúng ta nhân lực có hạn. Mà xưởng lại là một công trình lớn, trong thời gian ngắn quả thực không sắp xếp được người làm."
Nét mặt tiểu nhị thoáng vẻ áy náy.
Ai ngờ cậu ta vừa nói xong, từ sân sau cửa hàng liền vọng tới một giọng nói: "Cái gì mà không sắp xếp được người làm?"
Thư Dư ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy cha nàng vén rèm cửa đi ra.
Nhìn thấy Thư Dư, Lộ Nhị Bách cũng có chút vui mừng: "A Dư, sao ngươi lại tới đây?"
"Cha, ta tới xem cửa hàng mới mở của cha một chút."
Cha?? Tiểu nhị kia ngẩn người, kinh ngạc nhìn Thư Dư.
Một lát sau, cậu ta đột nhiên phản ứng lại: "Ngài, ngài là nhị cô nương?"
Lộ Nhị Bách cười ha hả một tiếng, bước tới nói: "Đúng vậy, đây là nữ nhi của ta, A Dư."
Hắn lại chỉ tiểu nhị kia, nói: "Đây là Phòng Thông, tiểu nhị ta mới tuyển cách đây không lâu, lớn hơn ngươi một tuổi, là người chịu khó, lanh lợi."
Phòng Thông vội vàng chắp tay: "Tiểu nhân có mắt mà không thấy Thái Sơn, vậy mà không nhận ra nhị cô nương, thật đáng đánh."
Lộ Nhị Bách chỉ chỉ hắn: "Thôi được rồi, đừng bày trò nữa. Vừa rồi các ngươi đang nói chuyện gì vậy?"
(Hết chương này)..
Bạn cần đăng nhập để bình luận