Mãn Cấp Đại Lão Xuyên Thành Nông Gia Nữ

Mãn Cấp Đại Lão Xuyên Thành Nông Gia Nữ - Chương 1044: Trương huyện chủ tới (length: 3959)

Đinh Nguyệt Hoa sững sờ, Khổng Chỉ Ấu kéo tay nàng, nói: "Chúng ta ra ngoài xem thử, có phải Hướng đại nhân đến không."
"Chắc không phải đâu?" Hướng đại nhân tới cũng đâu cần ngồi xe ngựa phú quý hoa lệ như vậy.
Tuy nghĩ vậy, nhưng nàng vẫn đi theo bước chân của Khổng Chỉ Ấu ra tới cửa.
Ứng Đông đang đón khách ở ngoài cửa vừa lúc tiến lên, đi tới trước chiếc xe ngựa kia, tươi cười hỏi: "Không biết khách nhân họ gì, tiểu..."
Lời còn chưa dứt, một người từ trong xe ngựa bước ra, người này tay cầm roi ngắn, không nói hai lời liền quất thẳng tới Ứng Đông.
Sắc mặt Ứng Đông biến đổi, phản ứng cực nhanh, nghiêng người tránh né, trong nháy mắt lùi lại mấy bước, đồng thời chắn trước những khách nhân cũng đang vây lại định xem náo nhiệt.
Mọi người ở cửa ra vào đều bị cảnh này làm cho hoảng sợ, kinh ngạc nhìn kẻ không nói hai lời liền động thủ đánh người.
Lộ Tam Trúc cũng đang đứng ở cửa ra vào thay nhị ca đón khách, thấy tình huống này, không nói hai lời liền chạy vào bên trong.
Hắn rất biết nhìn sắc mặt, vừa thấy người trong xe ngựa này là biết đến để đập quán rồi. Hắn chỉ là một kẻ không thân phận, không địa vị, lại không có công phu phòng thân nên không dám tự mình xông lên chịu đòn, mau đi tìm A Dư mới là quan trọng.
Khóe mắt Ứng Đông liếc thấy Lộ Tam Trúc chạy vào nhà, bèn khẽ thở phào một hơi, ngước mắt nhìn về phía gã đàn ông cầm roi kia, bình tĩnh hỏi: "Không biết người tới là ai, cớ sao lại vô duyên vô cớ động thủ đánh người ngay tại cửa Lộ gia ta, có phải là không thỏa đáng lắm không?!"
"Ta nhổ vào!" Gã đàn ông trên xe ngựa đứng trên càng xe, từ trên cao nhìn xuống Ứng Đông, cầm roi ngắn chỉ vào hắn, quát lớn: "Ngươi chỉ là một tên hạ nhân mà cũng dám đến trước mặt ta nói chuyện à? Lộ gia nhà ngươi thì thế nào? Một hương quân nho nhỏ mà p·h·ái đoàn đ·ả·o đại. Cút, cút về bảo chủ tử nhà ngươi mau chạy ra đây, tự mình đến đón tiếp chúng ta."
Ứng Đông nhíu mày: "Khách nhân họ gì? Không biết có thiếp mời của chủ gia chúng ta không?"
"Không có thì thế nào? Chẳng lẽ không có thì không xứng vào cửa Lộ gia sao?" Màn xe được vén lên, một giọng nữ vọng ra từ bên trong: "Lộ hương quân quả là có chút thân phận liền không coi ai ra gì, thật là phách lối."
Dứt lời, người bên trong cũng bước ra khỏi xe.
Đinh Nguyệt Hoa nhìn người vừa tới, sắc mặt hơi thay đổi, lập tức quay người chạy vào trong viện tử.
Khổng Chỉ Ấu sững sờ giây lát: "Nguyệt Hoa, Nguyệt Hoa, ngươi đi đâu thế?"
Đinh Nguyệt Hoa đã không để tâm đến nàng nữa, vòng qua tấm ảnh bích, đi thẳng về phía phòng chính.
Ai ngờ chạy được nửa đường thì Thư Dư vừa lúc đi tới.
"A Dư." Vẻ mặt Đinh Nguyệt Hoa đầy lo lắng: "Ngoài cửa, ngoài cửa..."
"Ta biết rồi, tam thúc đã nói với ta, có người đang gây sự." Thư Dư gật đầu với nàng: "Không sao đâu, để ta giải quyết."
Nàng ngược lại muốn xem thử, là ai dám chọn đúng ngày quan trọng này của nàng để tới cửa gây chuyện, thật sự coi nàng hảo tính tình hay sao?
Đinh Nguyệt Hoa lại lắc đầu: "Người tới ngoài cửa kia là Trương huyện chủ."
Thư Dư sững sờ: "Trương huyện chủ?"
Đinh Nguyệt Hoa gật đầu lia lịa: "Ta đã nói rồi, việc nàng tiệt hồ hai con ngựa kia của ngươi chỉ là món ăn khai vị thôi, chắc chắn sẽ còn bày ra yêu thiêu thân khác nữa. Không ngờ nàng lại đến nhanh như vậy, chọn đúng ngày cập kê của ngươi hôm nay để tới phá đám. A Dư, nàng ta là huyện chủ, lại cố ý làm ầm ĩ ngay tại cổng lớn như thế, rõ ràng là muốn khiến ngươi khó xử mà lại không làm gì được nàng."
Thư Dư nheo mắt: "Ai nói ta bắt nàng không có cách? Trương huyện chủ à, đến thật đúng lúc."
Nàng sa sầm mặt lại, sải bước nhanh về phía cổng lớn.
Lộ Tam Trúc nghe Thư Dư nói vậy, trong nháy mắt đã thấy có thêm sức mạnh, lập tức ngẩng đầu ưỡn ngực đuổi theo sau.
(Hết chương này).
Bạn cần đăng nhập để bình luận