Mãn Cấp Đại Lão Xuyên Thành Nông Gia Nữ

Mãn Cấp Đại Lão Xuyên Thành Nông Gia Nữ - Chương 109: Không phải lần đầu tiên (length: 3762)

Hai người xông tới liền vung nắm đấm, Đại Ngưu cả kinh lập tức nâng côn trong tay lên, "A Dư, ta tới giúp ngươi."
"Không cần, ngươi xem tỷ ta kìa."
Đại Ngưu quay đầu nhìn, quả nhiên thấy Đại Nha đã nhanh chóng xông tới định chạy đến trước mặt Thư Dư để cản.
Đại Ngưu vội giữ chặt nàng, "Đừng đi."
"Nhưng, nhưng là..." Đây là hai người đàn ông to lớn, Nhị Nha bé nhỏ thế kia, sẽ bị đánh chết mất.
Nhưng nàng vừa ngẩng đầu, những gã đàn ông hung hãn trong mắt nàng, đã một người quỳ trên mặt đất, một người nằm dài dưới đất.
Ngay cả Chu thị cũng xông lên theo, cũng đã bị Thư Dư túm tóc đẩy ngã xuống đất.
Đại Nha, "..."
Đại Ngưu, "..."
Lúc đầu bọn họ cũng cho rằng chuyện ở thôn Nguyễn Gia là nói ngoa, giờ thì chẳng hề thấy thế.
Ba người đàn ông nhà họ Trương cũng ngẩn ngơ, không ngờ một nha đầu tuổi còn nhỏ lại lợi hại đến vậy.
Nhưng sao bọn họ chịu cam tâm, một đám lại bò dậy, bắt đầu tìm đồ dùng xông lên.
"Ta đánh chết ngươi cái con nha đầu chết tiệt này."
Dù phải đối mặt ba người, Thư Dư vẫn thành thạo điêu luyện, nghiêng người né qua Trương lão đầu, rồi quét chân đá Trương lão đại ngã xuống đất, tay phải vung một chưởng, Trương lão nhị đau đớn kêu thảm.
Lại một lần đánh cho ba người không thể đứng lên nổi, Thư Dư lúc này mới từng bước đi đến chỗ mấy đứa trẻ đang co rúm trong góc.
Trương bà tử chống eo vừa ngước mắt, đã thấy Thư Dư giơ móng vuốt ma quỷ, liền tại chỗ run rẩy kêu to, "Ngươi muốn làm gì? Ngươi đừng đụng tới cháu ta."
Thư Dư không thèm để ý bà ta, nàng đứng trên cao nhìn ba đứa cháu trai nhà họ Trương, hỏi, "Vừa nãy, ai ném vỏ dưa vào đầu tỷ ta?"
Ba đứa bé vội vàng chen nhau vào góc tường, vừa rồi một màn dọa cho chúng nước mắt nước mũi tràn ra ngoài.
Thư Dư, "Không nói?"
"Là, là nàng, là nàng." Cả ba đứa đều đồng loạt chỉ về phía Phùng thị.
Phùng thị vừa định đứng lên che chở con và cháu, bỗng ba người lại như hất nồi úp lên đầu mình, đầy mặt không thể tin.
Đúng, bà ta thực sự là người ném vỏ dưa đầu tiên, nhưng bà ta chỉ ném một cái, còn lại đều là ba đứa tiểu tử làm.
Thư Dư liếc Phùng thị một cái, lại nói với ba đứa trẻ, "Tốt lắm, như vậy, nếu các ngươi giúp ta một việc, ta chẳng những bỏ qua cho các ngươi, còn cho các ngươi ăn kẹo, thế nào?"
Ba đứa trẻ mắt lập tức sáng lên, "Việc gì, việc gì?"
"Thấy mấy cây gậy ngô bên kia không? Mỗi đứa cầm một cây, đi đánh những người đang nằm trên đất một trận. Ai đánh giỏi nhất, được nhiều kẹo nhất."
Ba đứa trẻ nhìn nhau, hơi sợ hãi, không chịu động.
Thư Dư liền giơ tay lên, thằng lớn nhất nhà họ Trương không nói hai lời đã lao thẳng tới đống gậy ngô, cầm lên rồi đánh vào Chu thị đang gần nhất.
"A..." Chu thị đau đớn kêu lên một tiếng.
Thằng bé khác thấy thế liền giận dữ xông lên, "Ai bảo ngươi đánh nương ta, ta cũng đánh nương ngươi."
Nói xong cũng cầm gậy ngô đi đánh Phùng thị.
Thằng bé còn lại nhìn trái nhìn phải, rồi lại liếc nhìn Thư Dư, "Thật sự có kẹo sao?"
"Đương nhiên."
Thằng bé cuối cùng liền không do dự nữa, cũng xông vào sân.
Phùng thị và Chu thị lập tức phản kháng, Thư Dư đi tới liền một cước đạp ngã người.
Mấy đứa trẻ đánh người này đánh người kia, Thư Dư thì đứng trong sân quan sát, ai đứng dậy thì nàng đạp một chân.
Nhưng ánh mắt nàng càng ngày càng lạnh, mấy đứa trẻ này đánh người không hề do dự, rõ ràng không phải lần đầu tiên đánh người.
(hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận