Mãn Cấp Đại Lão Xuyên Thành Nông Gia Nữ

Mãn Cấp Đại Lão Xuyên Thành Nông Gia Nữ - Chương 826: Ngươi mua A Dư liền là sai (length: 3883)

Dì Tiết hít sâu một hơi, nước mắt chảy càng dữ dội.
"Nhưng Thư gia là gia đình giàu có, quyền thế ngút trời, lại không dung thứ được sự độc sủng tồn tại. Ta chỉ là một người thiếp, không tiền không quyền không chỗ dựa, người xung quanh đều như hổ rình mồi, ta biết làm sao? Ta thì không sao, nhưng A Dư còn nhỏ, đại phu nhân cũng vậy, những di nương khác cũng thế, ai ai cũng ghét bỏ A Dư, có thể ra tay lấy mạng nàng bất cứ lúc nào."
Dì Tiết có lẽ nghĩ người nhà họ Lộ quê mùa ít hiểu biết, bèn miêu tả Thư gia như hang rồng hang hổ, mà thực tế, Thư gia đúng là không phải nơi tốt đẹp gì.
"Vì vậy ta đành phải bắt A Dư xa lánh lão gia, chỉ cần lão gia không còn sủng A Dư nữa thì con bé sẽ an toàn hơn. Nhưng việc này không thể triệt tiêu hết ác ý của người Thư gia. Ta cũng hết cách, ta có phần ngu dốt, nghĩ không ra cách nào hay hơn, đành phải để con bé ăn mặc rách rưới, không được ăn ngon, người gầy tong teo, nhỏ thó, mọi người thấy con bé xấu xí lại sống khổ sở thì sẽ bớt ganh ghét."
"Biện pháp này tuy không hay, nhưng đã có tác dụng. Đúng là những năm qua, A Dư sống trong Thư gia rất mờ nhạt, mấy cô nương khác tranh giành đấu đá, nhưng chẳng ai coi A Dư ra gì. Ta cứ nghĩ, chờ A Dư lớn lên, tìm cho nó một mối hôn sự tốt, con bé sẽ thoát khỏi Thư gia."
Dì Tiết lau nước mắt, "Ai ngờ, ai ngờ Thư gia xảy ra chuyện, A Dư bị liên lụy, phải lưu vong đến đây. May mà con bé thông minh tháo vát, sau này cuộc sống cuối cùng cũng tốt lên. Chỉ là nó không thể nào hiểu được ta, hiểu lầm của nó đối với ta đã quá sâu đậm."
"Ta không mong nó tha thứ cho ta, mặc dù mục đích ban đầu của ta là muốn bảo vệ nó, nhưng để con bé phải chịu nhiều khổ cực khi còn nhỏ lại là sự thật. Ta hôm nay đến tìm anh chị, không vì gì khác, chỉ muốn nhờ hai người sau này thương yêu con bé, chỉ cần con bé được sống tốt, ta cũng cam lòng."
Dì Tiết cố gắng diễn vai bi thương, nước mắt giàn giụa, trông như đau khổ khôn nguôi.
Nhưng Lộ Nhị Bách và Nguyễn thị lại chẳng mảy may động lòng.
Dì Tiết không nhịn được ngẩng đầu lên, rồi thấy một cây gậy vụt tới.
Dì Tiết sợ hãi, vội vàng né tránh.
"Chị dâu, chị làm gì thế?"
"Đừng gọi ta là chị dâu." Nguyễn thị như tìm thấy cây gậy thuận tay, bà trừng mắt nhìn dì Tiết, "Cô không cần nói cô có khổ tâm hay khó xử gì, nếu cô thật sự không có bản lĩnh bảo vệ con gái ta, lúc trước đừng mua nó. Nếu cô không mua nó, nó vẫn sống vui vẻ bên cạnh chúng ta, hưởng trọn tình yêu thương của cha mẹ."
Nguyễn thị càng nói càng kích động, cây gậy trên tay chỉ thẳng vào dì Tiết, "Nếu không phải tại cô, gia đình chúng ta đã không ly tán bao nhiêu năm. Chúng ta rơi vào tình cảnh này, tất cả đều do cô mà ra. Đừng có nói mấy lời đó, tôi không hiểu, tôi chỉ biết cô đã mua con gái tôi, rồi còn ngược đãi nó."
Bà nói rồi xông tới, đánh tới tấp vào dì Tiết.
"Cô còn dám khóc, tôi còn chưa khóc, cô lấy tư cách gì mà khóc?"
Thực ra Nguyễn thị không biết dì Tiết đã làm gì với Thư Dư, trước kia họ không dám hỏi, sau này cũng không cần hỏi mà phần nào cũng đoán được A Dư đã sống không tốt khi còn nhỏ, nếu không con bé đã không đối xử lạnh nhạt với người nhà họ Thư như vậy.
Nhưng dù không biết rõ những việc dì Tiết đã làm, chỉ riêng việc mua A Dư thôi cũng đã là tội tày trời.
(Hết chương)..
Bạn cần đăng nhập để bình luận