Mãn Cấp Đại Lão Xuyên Thành Nông Gia Nữ

Mãn Cấp Đại Lão Xuyên Thành Nông Gia Nữ - Chương 1621: Có người vào hoa hướng dương trộm hoa hướng dương tử (length: 4185)

Mắt thấy đội ngũ chạy càng lúc càng xa, cho đến khi hoàn toàn khuất bóng, Thư Dư mới âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Cầu mong cái Trường Kim phủ kia một khi rối loạn lên, sẽ không liên lụy đến Mạnh gia đang ở tại huyện Thừa Cốc.
"Đi thôi."
Mạnh Duẫn Tranh quay đầu nói với nàng, cũng cố ý đợi tiễn Lan Hoa và những người khác xong mới quay về huyện thành.
Thư Dư trước đến cửa hàng Lộ Ký ở huyện thành dạo một vòng, rồi mua ít đồ cho Tiểu Hỏa Hỏa ở bên ngoài. Thật ra nhà họ Lộ chẳng thiếu thứ gì, lúc đứa trẻ còn chưa chào đời, nhà họ đã chuẩn bị đầy đủ mọi thứ cho nó.
Nhưng Thư Dư vừa nhìn thấy những món đồ chơi nhỏ xinh xắn là không nhịn được muốn mua về.
Đợi đến khi nàng quay lại phố Phong Hoài, cả nàng lẫn Ứng Tây tay đều xách đầy túi lớn túi nhỏ.
Vừa vào tiền sảnh, nàng vừa đặt đồ xuống định nghỉ ngơi một chút thì Ứng Đông dẫn theo Đại Tráng bước nhanh tới.
Thư Dư ngẩn người, thấy Đại Tráng mặt nghiêm nghị phẫn uất, có chút kinh ngạc, "Có chuyện gì vậy?"
"Đông gia, có người vào vườn hoa hướng dương trộm hạt hướng dương."
Đại Tráng nói khiến Thư Dư sững lại. Một lát sau nàng hơi nheo mắt, "Trộm hạt hướng dương? Bắt được chưa?"
"Bắt được rồi, nhưng lại bắt được ở thôn Thượng Thạch. Thôn trưởng bảo tôi nhanh chóng đến hỏi ý kiến đông gia, xem nên xử lý kẻ này thế nào."
"Ngươi kể lại đầu đuôi sự việc cho ta nghe xem, đối phương là ai, trộm của nhà nào, hỏi ra được gì chưa?"
Đại Tráng liền nhanh chóng kể lại toàn bộ sự việc.
Kỳ thực chuyện này phải kể từ vụ Hứa Thải và Cát Tề Phi lén lút gặp gỡ nhau mà ra, lần trước Thư Dư đi huyện Đông Cổ, thấy có người trồng trộm hoa hướng dương, liền nghi ngờ có người bán hoặc trộm hạt hướng dương.
Đại Tráng làm việc trong xưởng, rõ ràng việc này.
Vì vậy sau khi trở về liền dặn Đại Cường ngày thường để ý vườn hoa hướng dương nhà mình hơn. Cũng đã nhắc nhở các thôn dân khác.
Nhưng mọi người không có nhiều tinh lực, hoa hướng dương lại trồng rải rác, dù có muốn trông coi kỹ cũng lực bất tòng tâm.
Nào ngờ chưa lâu sau đó lại xảy ra chuyện của Hứa Thải, dân làng Thượng Thạch ai nấy đều cảm thấy xui xẻo vô cùng.
Đặc biệt là những nhà có trồng hoa hướng dương, trong lòng luôn lo lắng, sợ vườn hoa hướng dương nhà mình cũng trở thành nơi người khác lén lút hẹn hò. Hẹn hò thì thôi, nhưng lỡ làm hỏng hoa hướng dương thì sao?
Ruộng của Đại Cường, sau đó đúng là có hai cây hoa hướng dương bị gãy lúc hai người kia bỏ chạy, nhà họ Lâm xót ruột gần chết, nhưng nhà họ Hứa và Cát đã đồng ý bồi thường.
Nhưng đó là vì bắt được hai người kia, nếu không bắt được thì sao? Nhà mình chẳng phải chịu thiệt oan uổng sao?
Vì thế, những người trồng hoa hướng dương, thấy hoa sắp chín, những ngày này canh chừng vô cùng cẩn thận, buổi tối còn thỉnh thoảng đi xem.
Còn những nhà không trồng hoa hướng dương, tuy cũng không ưa chuyện lén lút hẹn hò, nhưng trong lòng lại có chút tò mò, mỗi khi đi ngang qua vườn hoa hướng dương đều sẽ nhớ tới chuyện kia. Sau đó... Sẽ đi chậm lại, lén lút nhìn vào bên trong, chỉ hận không thể đâm thủng những thân cây rậm rạp, xem có bao nhiêu cặp “dã uyên ương” ở bên trong.
Dù sao họ cũng có lý do chính đáng để dừng lại thật lâu —— sắp tới họ cũng định trồng hoa hướng dương, quan sát trước đặc điểm và tốc độ sinh trưởng của nó chẳng phải là rất cần thiết sao?
Cứ như vậy, cả thôn Thượng Thạch hầu như ai cũng canh chừng, những cây hoa hướng dương cứ như bánh ngon, thỉnh thoảng lại bị người ta dòm ngó.
Dòm ngó riết rồi cũng phát hiện ra vấn đề!
(Hết chương)
Bạn cần đăng nhập để bình luận