Mãn Cấp Đại Lão Xuyên Thành Nông Gia Nữ

Mãn Cấp Đại Lão Xuyên Thành Nông Gia Nữ - Chương 615: Chấn kinh đi săn đội ngũ (length: 3781)

Người của đội năm vào gian phòng thả con mồi, nhìn thấy bên trong có một con hươu bào, bèn chậc chậc hai tiếng.
Cũng không biết là đội ngũ nào săn được, trông còn khá béo tốt.
Sau khi giao xong con mồi, mấy người đi ra, quan sai đang phát đồ ăn cho bọn họ.
Người đội năm, ngoài đồ ăn ra, còn được thêm một con thỏ rừng.
Chỉ có điều bốn người chia nhau một con thỏ hoang, nên phần đến tay cũng chẳng được bao nhiêu.
Trời không còn sớm, quan sai phát xong đồ liền bảo bọn họ trở về.
Đội trưởng đội năm vốn định rời đi, nhưng nghĩ đến điều gì lại quay người lại, nói với vị quan sai kia: “Sai gia, lúc chúng ta vừa xuống núi, có gặp hai vị cô nương kia. Chỉ có điều đến chân núi thì tách ra, ta còn tưởng các nàng đã đến giao con mồi trước một bước rồi, sao lại không thấy các nàng đâu?” Sai gia nhìn hắn với vẻ mặt cổ quái.
Tại đó còn có người của các đội ngũ khác, có kẻ nghe vậy cười phá lên: “Chắc là chẳng săn được gì nên không dám tới đây chứ gì?” Người đội năm nói: “Cũng không đến nỗi thế chứ? Ta thấy các nàng còn ung dung thong thả hái rau dại ở kia, chắc là đã săn xong con mồi rồi. Cái gùi trên lưng các nàng cũng nặng trĩu, bên trong chắc chắn phải có mấy con gà rừng, thỏ rừng mới đúng.” “Còn đang hái rau dại à?” Những người khác có mặt ở đó đều cười ha hả.
Vẻ mặt của người đội năm cũng có chút kỳ lạ.
Chờ mọi người cười gần xong, vị quan sai kia mới thong thả nói: “À, ngươi nói đến hai vị cô nương của đội chín phải không, con mồi của các nàng đã sớm được mang về rồi.” Đội ngũ săn bắn vốn có tám đội, sau khi Thư Dư đến, hai người các nàng tự động thành đội thứ chín.
Người đội năm sững sờ: “Mang về rồi ư?” “Đúng vậy.” Quan sai gật đầu. “Các ngươi vừa vào cửa có thấy con hươu bào kia không? Chính là do hai người các nàng săn được đó. Khoảng cuối giờ Mùi đã mang tới rồi, sau đó các nàng về nhà luôn. Không ngờ lại còn đi hái rau dại, đúng là chịu khó thật.” Đám người có mặt tại đó: ???
Con hươu bào là do hai vị cô nương đội chín kia săn được ư?!!!
Chuyện này sao có thể?
Hơn nữa lại về từ giờ Mùi, sớm như vậy sao?
Đám người nhìn nhau, nụ cười trên mặt người đội năm càng thêm cứng đờ, thoáng trở nên có mấy phần méo mó.
Con hươu bào kia mọi người đều thấy, nhưng chẳng ai nghĩ là do hai vị cô nương kia săn được.
Nam tử dẫn đầu đội năm im lặng một lát, rồi cười khan hai tiếng, nói: “Chà, vận khí của các nàng... tốt thật đấy. À, ha ha, ngày đầu tiên đã gặp được con hươu bào ngốc.” Đám đông không ai lên tiếng, nhưng ít nhiều vẫn cho rằng đó là do các nàng gặp may mắn.
Dù sao chắc chắn không phải săn được bằng thực lực, hai cô nương trông yếu đuối như vậy, có thể có bản lĩnh gì chứ?
Nếu thật sự lợi hại, thì đã chẳng phải chỉ săn được hươu bào, mà phải là lợn rừng, sài lang rồi.
Quan sai chỉ cười mà không nói gì, đợi bọn họ tiêu hóa xong tin tức, mới phất tay bảo: “Được rồi, mau về đi, đừng đứng đây nữa.” Thật ra vị quan sai cũng không ưa gì đám người này, hắn biết, trước kia bọn họ rất sợ Lan gia. Nếu Lan gia còn ở đây, thì sáng nay tuyệt đối đã không có chuyện bọn họ kiếm cớ từ chối, không muốn cho hai vị cô nương kia gia nhập đội ngũ.
Chẳng qua là thấy hắn mới tới, nên mới dám cả gan cò kè mặc cả với hắn mà thôi.
Vì vậy, vừa rồi hắn cố tình đợi cho bọn họ đắc ý chán chê rồi mới nói ra chuyện Thư Dư các nàng săn được hươu bào.
Nhìn thấy vẻ mặt sững sờ như vỡ ra của bọn họ, trong lòng vị quan sai kia thoáng chốc trở nên khoan khoái.
Bầu không khí bên thôn trang trở nên ngượng ngập, còn Thư Dư khi về đến nhà, ngoài việc thấy Triệu Tích đang điều khiển chiếc xe la, còn kinh ngạc phát hiện trong sân còn có một người khác nữa.
(Hết chương này).
Bạn cần đăng nhập để bình luận