Mãn Cấp Đại Lão Xuyên Thành Nông Gia Nữ

Mãn Cấp Đại Lão Xuyên Thành Nông Gia Nữ - Chương 1995: Mạnh gia diễn võ trường (length: 3987)

Lúc này diễn võ trường rất náo nhiệt, không ít tiêu sư đang 'hự hự' rèn luyện thân thể.
Ở chính giữa diễn võ đài, Mạnh tiểu thúc đang cầm trường thương cùng người khác 'lốp bốp' luận bàn giao thủ, trông càng đánh càng hung hãn. Bên dưới đài, Đào thị xem mà kinh hồn bạt vía, "Được rồi, được rồi, vết thương của ngươi mới lành chưa được bao lâu, nghỉ một lát trước đi."
"Ta chẳng có vấn đề gì cả." Mạnh tiểu thúc không chịu, lùi lại một bước rồi lại xông lên.
Thật sự không thể trách hắn hăng hái như vậy, trước đó vì dưỡng thương nên đã rất lâu không giao thủ với ai. Bây giờ tiêu cục đã chiêu mộ không ít tiêu sư mới, có một số tiêu sư thân thủ vô cùng lợi hại.
Như tiêu sư đang giao thủ với hắn ngay trước mắt đây, võ nghệ cao cường vững chắc, Mạnh tiểu thúc đánh với người này mà đối phương cũng không hề rơi xuống thế yếu, thực sự khiến hắn vô cùng kinh ngạc và vui mừng.
Bên dưới diễn võ đài, không ít tiêu sư đều đang lớn tiếng cổ vũ, trừ Đào thị lo lắng không thôi, những người khác đều nhiệt huyết sôi trào, chỉ hận không thể tự mình lên đài đánh một trận.
Lúc Thư Dư và Mạnh Duẫn Tranh đến, chính là lúc thấy được cảnh này.
Hai người nhìn nhau một cái, dứt khoát đứng sang một bên xem.
Những người xem náo nhiệt khác đều đang nhìn đến nhập thần, cũng không chú ý tới việc đột nhiên có thêm mấy người.
Mãi cho đến khi Mạnh tiểu thúc loạng choạng một cái, lùi lại mấy bước suýt chút nữa ngã khỏi diễn võ đài, đám đông kêu lên một tràng, một bóng người từ trong đám đông lướt ra đỡ lấy hắn, mọi người mới ngẩn ra.
Mạnh tiểu thúc càng kinh ngạc hơn, ngay sau đó mừng rỡ nói: "Duẫn Tranh, ngươi về rồi à?"
Mạnh Duẫn Tranh đứng trên diễn võ đài, đỡ lấy Mạnh tiểu thúc, bất đắc dĩ nói: "Tiểu thúc, đại phu nói tốt nhất người nên nghỉ ngơi nửa năm. Thương cân động cốt một trăm ngày, vết thương lần trước của người đâu chỉ là thương cân động cốt thôi đâu."
Đào thị kinh hãi hoàn hồn, vội vàng chạy lên, đánh Mạnh tiểu thúc một cái: "Đúng vậy, đúng vậy, lời ta nói ngươi không nghe, lời Duẫn Tranh nói thì ngươi phải nghe chứ."
Mạnh tiểu thúc lại tỏ ra lơ đễnh: "Chỉ có các ngươi lo lắng vớ vẩn, vừa rồi ta chỉ là không đứng vững thôi mà."
Hắn vẫn đang rất hăng hái, thấy Đào thị lại muốn nói, vội đẩy Mạnh Duẫn Tranh ra và nói: "Duẫn Tranh, ngươi lên thử xem sao, tiêu cục chúng ta mới đến rất nhiều tiêu sư, thân thủ đều rất lợi hại, ngươi kiểm nghiệm một chút."
Nói xong liền dúi cây trường thương trong tay mình vào tay hắn, rồi nói với tiêu sư đối diện: "Lão Khu, để cháu trai ta thử với ngươi xem."
"Cháu trai?" Đối phương nhìn về phía Mạnh Duẫn Tranh, hơi nhíu mày.
Những người khác dường như nghĩ ra điều gì đó: "Tiêu đầu, cháu trai của ngài có phải là vị Mạnh tú tài năm ngoái đã liên trúng tiểu tam nguyên không ạ?"
"Đúng, chính là hắn." Mạnh tiểu thúc vô cùng tự hào.
Có người liền thì thầm: "Ta biết Mạnh tú tài đọc sách rất lợi hại, học thức uyên bác, nhưng một văn nhược thư sinh như vậy đứng trên diễn võ đài thì cũng quá làm khó hắn rồi."
"Phải đó, phải đó, hay là để ta lên đi, ta luận bàn với Khu tiêu sư một chút?"
"Mạnh tú tài, ngươi xuống đi, cây thương đó rất nặng, đưa cho ta, để ta cầm."
Dáng vẻ Mạnh Duẫn Tranh tuấn tú sáng sủa, so với đám tiêu sư cơ bắp rõ ràng trên sân này, đúng là có thể xem như văn nhược thư sinh, ít nhất vẻ bề ngoài của hắn cực kỳ có tính đánh lừa.
Thư Dư nhớ lại lần đầu tiên mình gặp hắn ở huyện Giang Viễn, lúc hắn giả vờ bị câm, bộ dạng thật sự yếu ớt khiến người thương cảm, ai mà ngờ được hắn leo tường lại dễ dàng như đứng dậy vậy chứ?
Mạnh tiểu thúc có chút không vui: "Các ngươi nói linh tinh gì đó? Duẫn Tranh không phải văn nhược thư sinh gì hết, hắn lợi hại lắm đấy."
Mạnh Duẫn Tranh bật cười, hắn nhấc nhấc cây trường thương trong tay, gật đầu nói: "Cây thương này quả thực rất nặng, ta vẫn quen dùng kiếm hơn."
( Hết chương )
Bạn cần đăng nhập để bình luận