Mãn Cấp Đại Lão Xuyên Thành Nông Gia Nữ

Mãn Cấp Đại Lão Xuyên Thành Nông Gia Nữ - Chương 195: Một đôi rách rưới (length: 3889)

Thư Dư mặt không đổi sắc nhìn về phía Lữ đông gia, một tay vịn Lộ Nhị Bách, tay kia xách hộp quà, đổi hướng rồi đưa cho Đại Ngưu cũng vừa chạy tới.
Lữ đông gia hơi híp mắt lại, vẻ mặt khẽ thay đổi. Khí lực của cô nương này ngược lại rất lớn đấy.
Thư Dư đứng chắn trước mặt Lộ Nhị Bách, đánh giá người đối diện, "Lữ đông gia, là lão bản của Lữ thị thợ may phô?"
Thư Dư vừa nói như vậy, Lộ Nhị Bách và những người khác lập tức hiểu ra.
Hóa ra là đông gia của một tiệm thợ may khác trong huyện thành, ngoan ngoãn, hắn tới đây là để gây chuyện à?
Huyện Giang Viễn lớn như vậy, cũng chỉ có một nhà Lữ gia thợ may phô. Trước kia ngược lại cũng có những tiệm thợ may khác, nhưng phần lớn mở không được bao lâu, đều vì kinh doanh không tốt hoặc làm ăn thua lỗ mà đóng cửa ngừng kinh doanh.
Cái nhà Lữ gia này cũng đã cắm rễ ở đây nhiều năm, cũng bởi vậy mà một nhà độc chiếm, làm ăn theo kiểu lũng đoạn.
Hiện tại thấy nhà họ Lộ bọn họ cũng đến mở thợ may phô, cho nên thấy ngứa mắt, muốn đối phó bọn họ sao?
Lữ đông gia cũng đang nhìn Thư Dư, hắn đã tìm tới cửa, tự nhiên cũng đã nghe ngóng qua tình hình nhà họ Lộ. Hắn biết cửa hàng này từ trước đến nay đều do vị nhị cô nương nhà họ Lộ này bôn ba lo liệu, cũng biết người nhà họ Lộ vốn nghèo khó, chính là vì có thêm một đứa con gái như vậy, mới từ vùng nông thôn chuyển đến trong huyện thành, mở ra cái tiệm thợ may không tưởng nổi này.
Lữ đông gia cảm thấy người nhà họ Lộ đều rất ngu xuẩn, lại đi nghe theo một nữ oa mới mười bốn tuổi, cái gì cũng không biết làm chủ.
Cũng khó trách mở cái thợ may phô mà ngay cả mấy bộ quần áo ra hồn cũng đều không có.
Lữ đông gia nghĩ đến đây, đột nhiên mỉm cười, "Ngươi chính là Lộ cô nương phải không? Không sai, ta là đông gia của Lữ thị thợ may phô. Chuyện là thế này, ta nghe nói cuối phố Ninh Thủy nhai cũng mở một tiệm thợ may, nên tò mò đến đây xem thử. Trước khi tới ta còn nghĩ, chúng ta cũng coi như là hai tiệm thợ may duy nhất ở huyện Giang Viễn, sau này nói không chừng còn có thể giao lưu trao đổi, giúp đỡ lẫn nhau. Ai ngờ..."
Hắn cười tủm tỉm liếc nhìn vào trong cửa hàng, lắc đầu thở dài một hơi, "Ai ngờ các ngươi lại như vậy, như vậy, qua loa cho xong. Chỗ các ngươi đây đâu giống như đang mở cửa hàng, rõ ràng chính là đang chơi đóng vai gia đình. Làm ẩu, ta thật là quá thất vọng."
Người nhà họ Lộ có chút tức giận, đặc biệt là Lữ đông gia cố ý nói chuyện ngay tại cửa ra vào, lại còn cao giọng, trong nháy mắt liền thu hút hết người qua đường xung quanh lại đây.
Sắc mặt Lộ Nhị Bách trầm xuống, "Chúng ta làm ẩu chỗ nào, quần áo trong cửa hàng chúng ta, đều là làm ra vô cùng dụng tâm."
Lữ đông gia như nghe được chuyện cười, cười ha hả nói, "Dụng tâm? Các ngươi nếu thật sự dụng tâm, ngày khai trương sẽ chỉ có hơn mười bộ quần áo thôi sao? Lừa gạt ai đây? Hơn nữa cũng không tuyển được một tiểu nhị ra hồn nào, quả thực không tưởng nổi."
"Ngươi..." Lộ Nhị Bách không quen cãi nhau với người khác.
Hắn còn chưa nói nên lời, Thư Dư đã tiến lên một bước, trực tiếp dọa Lữ đông gia vốn đang dương dương đắc ý đứng trên bậc thang phải lùi về sau một bước, suýt nữa thì trẹo chân ngã xuống thang.
Hắn sững sờ một chút, có chút tức giận.
Chỉ là không đợi hắn mở miệng, đã nghe thấy giọng Thư Dư lanh lảnh vang lên, "Chúng ta có dụng tâm hay không mắc mớ gì tới ngươi? Chúng ta muốn bán mấy bộ quần áo cần ngươi lắm miệng à? Ngươi có phải rảnh rỗi quá hóa rồ nên nhất định phải đến nhà chúng ta tìm cảm giác tồn tại không? Đừng nói cứ như thể quần áo nhà mình tốt đẹp quý giá lắm không bằng, một đống đồ rách nát ta còn chẳng thèm nói ngươi đấy, cũng chỉ có ngươi tự thấy mình giỏi giang thôi. Nếu thật sự lợi hại như vậy, ngươi sao không đem cửa hàng mở đến phủ thành, kinh thành đi? Mở mấy chục năm rồi mà vẫn không dời đi một chút, ngươi cũng không thấy xấu hổ khi đi dạy đời người khác à?"
(hết chương)
Bạn cần đăng nhập để bình luận