Mãn Cấp Đại Lão Xuyên Thành Nông Gia Nữ

Mãn Cấp Đại Lão Xuyên Thành Nông Gia Nữ - Chương 1015: Đoạt phòng ở (length: 4051)

Lương thị cười gượng "hắc hắc", lắc đầu, "Hắn không biết."
Lão thái thái lập tức tỏ ra không vui, được lắm, mượn nhiều tiền như vậy mà hai vợ chồng các ngươi cũng không thèm bàn bạc một tiếng. Lỡ sau này cãi nhau, có phải lại quay sang trách A Dư nhiều tiền hay không?
Nàng liền muốn phất tay đuổi Lương thị đi.
Lương thị hiểu lão thái thái, vừa thấy vẻ mặt đó của nàng liền biết nàng định nói gì, vội vàng giải thích ngay trước khi nàng kịp mở miệng:
"Nương, việc này không thể trách ta, ta vốn định đi tìm hài tử hắn cha thương lượng, nhưng đây không phải là tình huống khẩn cấp sao?"
"Khẩn cấp thế nào, còn có người tranh đoạt nhà với ngươi hay sao?"
Ai ngờ Lương thị lại gật đầu lia lịa, nàng giải thích với Thư Dư: "Ban đầu ta với hài tử hắn cha đã nhắm trúng một cái tiểu viện trong con hẻm nhỏ chỗ chúng ta, căn nhà đó tuy không lớn nhưng cũng có bốn năm gian phòng, đủ cho cả nhà bốn người chúng ta ở. Chỉ tại đối phương đòi giá cao, nên chúng ta định chờ một chút, biết đâu có thể ép giá xuống một ít. Ai ngờ..."
Ai ngờ đối phương chẳng những không giảm giá, mà sáng hôm nay, căn nhà đó đã bị bán mất rồi.
Lương thị hối hận không kịp, liền chạy tới chỗ chủ căn nhà đó định thương lượng lại, nói sẽ trả thêm hai lượng bạc để họ bán lại nhà cho nàng.
Chủ nhà đó nghe mà tức cười, hai lượng bạc ư? Sao nàng có thể nói ra lời đó được?
Nhưng Lương thị là người có tài dây dưa làm người khác phiền phức vô cùng. Đúng lúc đó, người môi giới đã giúp người mua trước hoàn tất giao dịch cũng có mặt ở đó. Lương thị muốn mua nhà, chẳng phải là khách hàng của hắn sao? Hắn ta liền nói với nàng, trong tay hắn còn có một căn nhà khác, tốt hơn căn này nhiều, chỉ là giá cả đắt hơn một chút, rồi hỏi Lương thị có muốn xem không.
Lương thị nghe nói giá càng đắt thì có chút do dự.
Người môi giới liền đề nghị dẫn nàng đi xem thử trước đã. Nào ngờ, vừa xem xong là Lương thị không nỡ rời đi nữa.
Nhưng đúng là đắt thật, nên nàng nói cần suy nghĩ thêm. Người môi giới kia lại là kẻ tinh ranh, liền nói ngay rằng căn nhà này rất hiếm có, nếu không mua nhanh thì sẽ lại bị người khác mua mất.
Lương thị quả thực thấy có mấy nhà cũng tới xem nhà, nàng lo lại giống như vụ tiểu viện trước, bị người khác mua trước mất.
Nàng liền bảo người môi giới đợi một lát, nàng phải về bàn bạc với nam nhân trong nhà.
Mua nhà dù sao cũng là chuyện lớn, chắc chắn không thể một mình nàng quyết định được, điểm này người môi giới tỏ ra thấu hiểu, chỉ giục nàng nhanh lên.
Nói đến đây, Lương thị lại tiu nghỉu mặt mày: "Lúc đó ta liền đi rừng đào tìm hài tử hắn cha, ai ngờ hôm nay hắn đi cùng Kỷ đông gia ra ngoài thành làm việc, phải đến tối muộn mới về được."
Mà cho dù hắn có về thì tiền trong tay bọn họ vẫn còn thiếu một ít.
Lương thị càng nghĩ, cuối cùng vẫn quyết định đến tìm Thư Dư.
Một là để mượn tiền, hai là cũng để hỏi ý kiến của nàng. Chỉ cần A Dư nói tốt, Lộ Tam Trúc chắc chắn sẽ không phản đối.
Vì việc này, nàng còn phải xót ruột bỏ ra hai văn tiền đi xe lừa tới phố Ninh Thủy.
Lão thái thái nghe xong, hơi nhíu mày, "Căn nhà đó, có tốt đến vậy sao?"
"Nương, bỏ lỡ này cái thôn liền không này cái cửa hàng đâu, con nghe người môi giới nói chủ nhà cần tiền gấp, nếu không giá còn cao hơn nữa kia, hiện tại chỉ cần hai trăm tám mươi lượng, đã là giá thấp nhất rồi."
Lan Hoa đứng bên cạnh nghe mà hít vào một hơi lạnh, hai trăm tám mươi lượng mà còn thấp ư?
Cả đời này Lan Hoa chưa từng thấy nhiều bạc như vậy, thật quá đáng sợ.
Lương thị sốt ruột nhìn về phía Thư Dư, nàng nghe nam nhân nhà mình nói, A Dư rất tán thành việc mua nhà cửa đất đai, vì nàng cảm thấy không lâu nữa, nhà đất ở huyện Giang Viễn này chắc chắn sẽ tăng giá.
Quả nhiên, Thư Dư im lặng một lát rồi gật đầu: "Được, vậy ta đi xem cùng tam thẩm một chuyến."
(Hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận