Mãn Cấp Đại Lão Xuyên Thành Nông Gia Nữ

Mãn Cấp Đại Lão Xuyên Thành Nông Gia Nữ - Chương 410: A Dư lại muốn làm đại sự đi (length: 7744)

Ý kiến đã thống nhất, lão thái thái lập tức thở dài một hơi.
Thư Dư yên lặng nghiêng đầu sang chỗ khác, nhìn về hướng hai con gà mái đang bị Đại Bảo chảy nước miếng nhìn chằm chằm bên ngoài lồng gà, ánh mắt mang vẻ đồng tình.
Ngày tự do tự tại của tên nhóc thối này sắp kết thúc rồi.
Lương thị rất nhanh cùng Thư Dư bàn bạc, "A Dư à, con nói ta nên cho Đại Bảo đi học ở nhà học nào thì tốt? Đại Hổ học ở cái gì đó học đường, học phí có cao không?"
Thư Dư đáp, "Thư Hiền học đường."
"Đúng đúng đúng, cái nhà học đường đó học phí cao không?"
Thư Dư vẫn chưa trả lời, lão thái thái liền cau mặt nói, "Cao, ngươi chắc chắn không kham nổi đâu."
Không được, tuyệt đối không thể để cho Đại Bảo cùng Đại Hổ học cùng một trường, Đại Hổ là một đứa trẻ ngoan ngoãn chăm chỉ học hành, còn Đại Bảo là tên quỷ nghịch ngợm, đi học không chừng còn ảnh hưởng đến nó, làm liên lụy nó, kéo nó đi chơi mất.
Nàng tuy rằng muốn bớt đi chút phiền phức, nhưng cũng không thể trút hết phiền phức này lên đầu Đại Hổ được, vạn vạn không được.
Lương thị lập tức khổ sở ra vẻ đáng thương, "Nương, nương xem, con ngay cả học phí cũng không lo nổi…"
"Cho nên con phải tìm một nhà học đường mà con có khả năng chi trả học phí." Lão thái thái nói, "Hai ngày nay con hãy đi hỏi thăm nhiều một chút, có thể gọi lão tam hỏi thêm. Con xem nó từ khi tự mình đi rừng đào làm công về, quen biết cũng nhiều hơn, trong những nhà đó chắc chắn có người cho con cái đi học, cứ hỏi bọn họ."
Lương thị vốn còn trông cậy vào lão thái thái cho ít tiền, nhưng nghe giọng điệu này, thì thôi vậy.
Vì vậy nàng chỉ có thể gật gù, "Con biết rồi, vậy con quay lại hỏi xem."
Khoan nói đã, vận khí của Lương thị không tệ, tối đó về nhà, hôm sau đến, vậy mà đã mang đến tin tốt.
Sáng sớm nàng đã hớn hở chạy đến chỗ lão thái thái nói, "Nương, người xem chuyện này có trùng hợp không, con vừa định tìm hiểu học đường, kết quả gần nhà mình đang ở có một tú tài thi trượt nói muốn nhận học sinh."
"Hả? Con nói thật?"
"Chẳng lẽ là giả sao?" Lương thị vừa vá chiếc mũ vải búp bê vừa nói, "Tú tài đó hơn bốn mươi tuổi, trước vẫn muốn thi cử nhân, thi bao nhiêu lần cũng không đậu, giờ cũng hết ý nghĩ đó rồi. Đang tính mở một tiểu tư thục ở nhà, đây không phải là lần đầu nhận học sinh dạy học sao? Cho nên học phí rất rẻ, so với Thư Hiền học đường còn rẻ hơn nhiều."
Nghe được tin này, nàng thật muốn nhảy cẫng lên, gần nhà, học phí lại rẻ, mà đối phương lại là một tú tài.
"Nương, người thấy được không?"
Lão thái thái nghĩ nghĩ, "Chuyện này ta không rành, con hỏi cha tụi nó xem sao. Chờ lão tam tối về thì con với nó đến nhà tú tài kia một chuyến. Lão tam trước kia từng đi Thư Hiền học đường với A Dư, cũng từng gặp Văn phu tử, nó có kinh nghiệm. Nếu không có vấn đề, thì mau chóng quyết định đi."
Lương thị liên tục gật đầu, "Con cũng nghĩ vậy."
Đưa được tên nhóc thối kia vào tư thục, thì nàng nhẹ gánh.
Lương thị trong lòng vui vẻ, ngẩng đầu lên, đã thấy Thư Dư từ trong phòng bước ra.
Chỉ là... sao lại còn đội mũ che mặt?
"A Dư à, con định đi đâu đó?"
Lão thái thái cũng ngẩng đầu lên, bà ta vốn rất có kinh nghiệm, A Dư một khi trang điểm như vậy, thì chắc chắn là có chuyện lớn muốn làm.
Vì thế bà liếc nhìn Lương thị một cái, nói, "Con làm việc của con đi, A Dư nó có việc đứng đắn phải làm, nó bận lắm."
Nói xong, lại quay đầu bảo Thư Dư, "A Dư, con đi bao lâu? Đến trưa có cần bà chừa cho con phần cơm không?"
"Không cần đâu bà, con ở bên ngoài ăn tạm là được."
Bản thân Thư Dư cũng không chắc khi nào mới về, hôm nay nàng chỉ tính đi thử thời vận, xem có Viên lão đại nào tới huyện thành hay không để đem mấy hạt hướng dương đi bán.
Trong tay nàng tuy có ba hạt hướng dương, nhưng chưa trồng bao giờ, chỉ biết sơ sơ về cách trồng thôi.
Cho nên, muốn trồng tốt, thì ba hạt hướng dương căn bản không đủ cho nàng thí nghiệm.
Thư Dư chào lão thái thái, liền thong thả đi ra ngoài.
Nàng nghĩ, qua hai ngày này, dù Viên lão đại không biết đó là vật gì, thì cũng nên nghĩ ra đó là mầm hạt rồi chứ? Vậy hắn đi cũng chỉ có thể đến cửa hàng rau quả, tiệm tạp hóa hoặc chợ.
Mà nếu Viên lão đại đã cho rằng vật này có giá trị cao, thì đi cửa hàng cũng sẽ không đến mấy cửa tiệm nhỏ bên đường, mà chắc chắn phải tìm các cửa hàng lớn có thể trả được cái giá đó.
Cả Giang Viễn huyện, các cửa hàng đáp ứng những yêu cầu này cũng không nhiều.
Mục tiêu của Thư Dư rõ ràng, trước tiên nàng đi đến cửa hàng rau quả.
Có điều, nàng không biết Viên lão đại rốt cuộc đến khi nào, và sẽ đến nhà nào trước. Một mình nàng chắc chắn không thể phân thân, tự nhiên không trông chừng hết được.
Vậy nên, Thư Dư định đi thuê vài đứa ăn xin nhỏ hỗ trợ trông chừng, nhưng không biết có phải nàng gặp may hay không, vừa định đi đến đầu phố tìm ăn mày thì đã thấy bóng dáng quen thuộc của Viên lão đại.
Thư Dư ngẩng đầu nhìn trời một chút, giờ này mà hắn đã đến rồi sao? E là cửa thành còn chưa mở hắn đã là người đầu tiên chờ ở ngoài cổng thành rồi chứ?
Hay là hôm qua việc tứ cô nương bị Hướng Vệ Nam để mắt đã kích thích hắn, khiến hắn không kịp chờ đợi muốn kiểm chứng xem bảo bối đó có phải thật hay không, chứng minh hắn đoạn tuyệt quan hệ không sai?
Có điều hắn xuất hiện đúng lúc, Thư Dư một thân nam trang lặng lẽ đi theo.
Nhưng ngoài dự tính của nàng là, Viên lão đại không đi đến tiệm tạp hóa hay cửa hàng rau quả, mà lại đi đến...
Thư Dư ngẩng đầu lên, thấy biển hiệu Đinh gia hiệu cầm đồ, mí mắt nàng giật giật mạnh.
Hắn vậy mà lại đi hiệu cầm đồ!! Chẳng lẽ hắn chưa bán được giá hời hạt hướng dương thì chưa cam tâm hay sao?
Thư Dư đứng trước cửa hiệu cầm đồ, cứ vậy mà chờ, nàng cảm thấy Viên lão đại chắc chắn không thành công được.
Quả nhiên, không bao lâu, Viên lão đại đã bị tiểu nhị của hiệu cầm đồ đá ra, xuống bậc còn suýt bị trật chân, cái hộp trong tay cũng rơi xuống đất.
Viên lão đại vội vàng ngồi xuống nhặt lên, ngẩng đầu lên nói với tên tiểu nhị kia, "Ngươi đẩy ta làm gì? Không cầm thì thôi, ta đi tìm nhà khác, các ngươi đừng có hối hận."
Tên tiểu nhị "phì" vào mặt hắn một cái, "Xéo, các ngươi coi hiệu cầm đồ của bọn ta là chỗ nào? Cầm cái đồ đen thùi không biết tên mà cũng dám nhận là bảo bối, còn muốn lấy một trăm lượng bạc ròng, có phải ngươi chưa tỉnh ngủ không vậy? Ta cho ngươi biết, chưởng quỹ có thể cho ngươi ba đồng tiền, là đã chịu nguy hiểm bị đông gia trách cứ mà còn đồng tình với ngươi rồi, ngươi còn không biết điều, cút cút cút."
Thư Dư đứng một bên nghe mà suýt nữa bật cười, một trăm lượng với ba đồng tiền ư?
Cái giá này chênh lệch lớn quá, ừ, nàng vốn định dùng hai trăm văn để lừa hạt giống về, giờ thì thấy mình đưa hơi nhiều.
Ngoài cửa Viên lão đại vẫn không bỏ cuộc, còn nói thêm vài câu, tên tiểu nhị tức giận, cầm chổi lớn ra đuổi người, Viên lão đại vội bỏ chạy.
Thư Dư buồn cười một lúc, tiếp tục đi theo.
Nàng cũng không nóng vội, dù sao cũng phải để Viên lão đại nếm mùi thất bại, biết hạt giống này không dễ bán vậy đâu, thì nàng mới có thể mua được dễ dàng hơn chút.
Có điều may là, sau khi rời hiệu cầm đồ lần này, hắn lại đi đến cửa hàng rau quả.
Đáng tiếc, vẫn là công cốc mà thôi.
(Hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận