Mãn Cấp Đại Lão Xuyên Thành Nông Gia Nữ

Mãn Cấp Đại Lão Xuyên Thành Nông Gia Nữ - Chương 1599: Mạnh Hàm mang nàng nghe góc tường (length: 3903)

Thư Dư thấy Mạnh Hàm có động tác đứng dậy thì cũng rời khỏi bàn ăn, vội vàng đi về phía sảnh trước.
"Ngươi dẫn ta đi đâu vậy?" Thư Dư thấy nàng đi đến sảnh trước rồi thì bắt đầu rón rén bước chân, dáng vẻ lén lút, khiến Thư Dư không khỏi đưa tay vuốt trán.
Mạnh Hàm "Suỵt" một tiếng, thì thầm: "Thư Dư tỷ tỷ, có người đang nói xấu ngươi, ta dẫn ngươi đi nghe xem thế nào."
Khóe miệng Thư Dư giật giật, chưa kịp nói gì đã bị Mạnh Hàm kéo người ngồi thụp xuống.
Nàng nhìn kỹ lại, lúc này mới phát hiện ra hai người đang núp ngay dưới cửa sổ khuê phòng của Lan Hoa.
Thư Dư không nhịn được phải đưa tay lên trán, "Hôm nay nhà đại bá đông khách đến vậy, chúng ta trốn ở đây kiểu gì cũng bị người ta phát hiện mất thôi."
Mạnh Hàm ngẫm lại thấy cũng có lý, liền gọi Ứng Tây đến hỗ trợ canh chừng.
Thư Dư: "..."
Không đợi Thư Dư nói thêm gì, bên trong phòng của Lan Hoa đã vọng ra tiếng nói chuyện: "Lan Hoa à, ta nói điều này ngươi đừng coi thường, người đường tỷ kia của ngươi ấy, chính là đến đây khoe khoang với ngươi thôi. Ngươi xem nàng đến rồi ra vẻ thế nào kìa, mọi người ai cũng xúm lại nịnh bợ, vây quanh nàng nói chuyện. Ngươi mới là tân nương, vậy mà nàng lại đến đây chiếm hết sự chú ý, đây chẳng phải là đến phá đám hay sao?"
Mạnh Hàm khẽ nói với Thư Dư: "Người này là bạn của Lan Hoa đấy, ta nghe ngóng rồi, trước kia ở trong thôn, chỉ có nàng ta là chơi thân nhất với Lan Hoa."
Mạnh Hàm lần này đến đây với tư cách là tỷ muội tốt của Lan Hoa để chung vui, dù nàng mới đến chưa lâu nhưng quan hệ với Lan Hoa cũng khá tốt.
Vừa rồi lúc mọi người đi ăn cơm cả, chỉ còn lại nàng ta ở trong phòng cùng Lan Hoa.
Đương nhiên, ngoài Mạnh Hàm ra, còn có người tự nhận là khuê trung mật hữu của Lan Hoa, chính là Hứa Thải này.
Ban nãy Hứa Thải đã tìm cớ đẩy Mạnh Hàm ra ngoài. Mạnh Hàm vốn lanh lợi, lại không ưa Hứa Thải nên cố tình đi chậm lại, rồi lặng lẽ quay lại đứng nép dưới bệ cửa sổ.
Sau đó liền nghe thấy Hứa Thải dùng giọng điệu quái gở nói xấu Thư Dư. Mạnh Hàm chẳng nói chẳng rằng, lập tức chạy ra hậu viện kéo Thư Dư tới đây.
Thư Dư biết Hứa Thải. Cô nàng này cũng thích chưng diện giống Lan Hoa, nhưng hoàn cảnh gia đình lại eo hẹp, không cho phép.
Lần trước, lúc Lan Hoa đan dải lụa mang ra rừng đào bán chính là đi cùng Hứa Thải. Kết quả hôm đó Lan Hoa còn gặp phải Lộ Tam Trúc bị người ta dìm dưới nước không lên bờ được.
"Lan Hoa, ta nói là vì tốt cho ngươi thôi, sau này ngươi nên tránh xa người đường tỷ kia của ngươi một chút. Ngươi coi nàng ta như tỷ muội, chứ nàng ta chưa chắc đã xem ngươi là muội muội đâu. Ngươi xem nàng ta tặng quà cưới cho ngươi là cái gì kìa? Chỉ độc một bộ trang sức. Ta nghe nói hồi đại ca ngươi thành thân, nàng ta tặng cho tẩu tử ngươi cũng là một bộ trang sức. Tẩu tử ngươi dù gì cũng là người ngoài, mà nàng ta còn hào phóng như thế, còn ngươi thì sao? Ngươi là muội muội ruột của nàng ta mà nàng ta lại chẳng hề dụng tâm, tặng một món y như đúc."
"Ta nghe nói nàng ta cho Đại Nha cả một gian cửa hàng cùng hai mươi mẫu ruộng đất, lại thêm những món đồ quý giá khác nữa. Cùng là tỷ muội với nhau, mà ngươi chỉ được có bấy nhiêu đó, thật không còn gì để nói. Ngươi xem, nàng ta tổ chức rút thăm trúng thưởng cho người ngoài, phần thưởng toàn là trâm cài quý giá, thế mà đến lượt ngươi thành thân, nàng ta lại keo kiệt đến vậy."
Mạnh Hàm nghe mà căm phẫn vô cùng, định nói: "Nàng ta nói năng kiểu gì thế, nàng ta..."
Nàng còn chưa nói hết lời thì đã nghe thấy giọng nói lạnh như băng của Lan Hoa từ trong phòng vọng ra: "Ngươi nói đủ chưa?"
"Lan Hoa..."
"Ngươi đi đi. Sau này, ta xem như chưa từng có người bạn nào như ngươi."
Hứa Thải kinh ngạc thốt lên: "Ngươi nói vậy là có ý gì? Ta chỉ muốn tốt cho ngươi thôi mà."
"Ngươi muốn tốt cho ta à? Vậy sao ngươi không giống như A Dư tỷ của ta, tặng ta hẳn một bộ trang sức đi chứ? Ngươi chỉ tặng ta có hai sợi dải lụa tự đan thôi đấy, thế mà còn mặt dày chê bai bộ trang sức người khác tặng? Mặt mũi đâu mà lớn thế?"
Hứa Thải tức đến nghẹn họng: "Đường Lan Hoa, ngươi đúng là không biết tốt xấu!"
(Hết chương này).
Bạn cần đăng nhập để bình luận