Mãn Cấp Đại Lão Xuyên Thành Nông Gia Nữ

Mãn Cấp Đại Lão Xuyên Thành Nông Gia Nữ - Chương 606: Nàng tao ngộ (length: 4183)

Ai ngờ không quá hai ngày, nhà bên trong có kẻ trộm, tên trộm kia lục lọi ra củ nhân sâm kia, bị Phương phụ bắt tại trận.
Việc nhà Phương gia có củ nhân sâm, liền như vậy truyền ra ngoài, ai cũng biết.
Phương phụ định bụng nhanh chóng bán đi, nhưng có kẻ nhanh chân hơn hắn. Trong huyện có một phú hộ, một mực khăng khăng củ nhân sâm kia là của nhà hắn, bắt Phương phụ phải trả lại nhân sâm không tính, còn vu oan họ là kẻ trộm, đổ tội cho họ một trận.
Huyện lệnh cấu kết với phú hộ kia làm chuyện xằng bậy, vu oan giá họa cho Phương phụ, cả nhà ba người cũng trực tiếp bị lưu đày đến Chính Đạo thôn.
Phương gia phải bán hết gia sản, nhờ đó mới có được chút chiếu cố trên đường lưu vong, không bị gây khó dễ, sống sót đến Tây Nam.
Chỉ là Phương phụ trước khi đi, bị huyện lệnh đánh nhừ tử, lại thêm trên đường lưu vong luôn phải đi lại, vết thương nghiêm trọng, đến Tây Nam rồi thì đừng nói xuống giường, hắn gần như phần lớn thời gian đều chìm trong hôn mê.
Không có Phương phụ là lao động chính, trong nhà lại nợ quan phủ, mọi gánh nặng liền đều đổ lên vai Phương mẫu và Phương Hỉ Nguyệt.
Phương mẫu thân thể tương đối yếu ớt, khi khai hoang, thậm chí không làm được nhiều như Phương Hỉ Nguyệt.
Nhưng hai người ít nhiều gì cũng kiếm được chút đồ ăn cho cả nhà ba người lấp bụng, ngày tháng trôi qua gian nan, nhưng miễn còn sống thì vẫn còn hy vọng.
Nhưng mà, nhà dột lại gặp mưa, Phương Hỉ Nguyệt bị nhà họ Lan để ý.
Nhà họ Lan muốn Phương Hỉ Nguyệt đến giáo phường, hầu hạ những quan lại quyền quý kia.
Phương Hỉ Nguyệt không chịu, nhà họ Lan dạo này không muốn gây thêm chuyện, nên cũng không ép buộc nàng.
Liền dùng thủ đoạn như đối phó Thư Dư, hắn muốn khiến Phương Hỉ Nguyệt chịu không nổi công việc nặng nhọc mà chủ động tìm đến hắn, chủ động đòi đến giáo phường.
Nhưng hắn quan sát hai ngày, phát hiện Phương Hỉ Nguyệt làm việc bên đất hoang kia vô cùng thạo việc, cứ như kiểu công việc này vốn không làm khó được nàng.
Lan gia trong lòng tức giận, rất nhanh tìm cớ, đổi cho Phương Hỉ Nguyệt sang việc vào núi săn bắn.
Phương Hỉ Nguyệt từ nhỏ đã theo cha đi săn, với việc vào núi không hề có áp lực gì, thậm chí nàng còn thích vào núi hơn. Điều duy nhất khó xử là trong đội săn bắn, chỉ có mình nàng là con gái.
Việc này khiến Phương phụ Phương mẫu đều rất lo lắng, nhưng lo lắng thì có ích gì, họ không cách nào ngăn được quyết định của nhà họ Lan.
Cho nên chỉ có thể làm Phương Hỉ Nguyệt trang điểm như con trai, bôi đen mặt mũi, cố hết sức bảo vệ mình.
Lũ đội ban đầu thấy trong đội có thêm một cô nương thì vẫn rất hứng thú, họ đều là phạm nhân bị lưu đày, tuy rằng có người bị liên lụy, có người đúng là vô tội, nhưng cũng có những người từng phạm tội thật.
Với một cô nương tuổi xuân thì thế này, đám đàn ông trong đội làm sao có thể không nảy sinh tâm tư bỉ ổi?
Chỉ là Lan gia đã cảnh cáo chúng trước rồi, chúng mới hành động im ắng, chỉ có thể đưa Phương Hỉ Nguyệt vào núi.
Nhưng chúng từ trong lòng xem thường nàng, còn chưa vào núi đã đặt cho Phương Hỉ Nguyệt mấy điều quy củ, tỷ như không được nói chuyện, không được rên rỉ, không được đi lung tung. Thậm chí chúng còn trực tiếp để Phương Hỉ Nguyệt ở lại bên ngoài, quay đầu cùng chúng trở về thôn, tránh làm vướng chân chúng.
Việc này dẫn đến năm đội cho đến nay không biết Phương Hỉ Nguyệt từ nhỏ đã đi theo người cha làm thợ săn, vào núi đã là chuyện thường.
Hai ngày trước Lan gia gặp chuyện, Phương Hỉ Nguyệt cảm thấy cả người đều nhẹ nhõm.
Nhưng đồng thời, nàng cũng cảm thấy ánh mắt của đám người trong đội nhìn mình trở nên khác lạ. Trong lòng nàng bắt đầu sợ hãi, dù quen thuộc với việc săn bắn đến đâu, nàng vẫn muốn đổi về làm việc ở đất hoang hơn.
Phương Hỉ Nguyệt đang chờ, chờ xem quan sai mới đến có dễ nói chuyện không.
(hết chương).
Bạn cần đăng nhập để bình luận