Mãn Cấp Đại Lão Xuyên Thành Nông Gia Nữ

Mãn Cấp Đại Lão Xuyên Thành Nông Gia Nữ - Chương 162: Kết toán tiền công (length: 3975)

Cùng ngày buổi tối, đám người ở phủ Đinh vốn đã về viện của mình chuẩn bị đi ngủ, đều gặp nhị tiểu thư nhà Đinh đến thăm, tất cả mọi người đều bị bộ dạng nam trang của Đinh Nguyệt Hoa làm cho kinh ngạc hãi hùng.
Ngay cả đại thiếu gia của phủ Đinh, cũng nhíu mày đi vòng quanh nàng một lượt.
Thư Dư còn không biết Đinh Nguyệt Hoa lại tận tâm tận lực như vậy, nàng đóng cửa hàng xong, liền cầm đồ ăn uy chiêu tài.
Chiêu tài tuy ở cùng nàng không nhiều, nhưng lại rất thân thiết với nàng.
Khi Thư Dư vuốt ve nó, nó đều ngoan ngoãn bất động, thậm chí rất vui vẻ hướng nàng kêu meo meo.
Thấy nó như vậy, Thư Dư lại càng không nỡ đưa nó đi.
"Hay là, từ giờ trở đi ngươi ngoan một chút, đừng dùng móng vuốt cào quần áo, ta sẽ nuôi ngươi ở đây, được không?"
Chiêu tài có chút mờ mịt nhìn nàng một cái, rồi lại tiếp tục cúi đầu xuống uống nước.
Thư Dư cười cười, đứng dậy trở về phòng nghỉ ngơi, sau đó trong giấc mộng đẹp ngủ say.
Nhưng mà, sáng ngày hôm sau thức dậy, mộng đẹp không thành sự thật.
Đinh Nguyệt Hoa sốt ruột sáng sớm chạy tới tìm nàng như nàng dự tính đã không xảy ra.
Ngược lại là Trịnh công sáng sớm đã đến, hôm nay họ kiểm tra thu dọn một chút, nửa ngày thời gian là xong.
Thư Dư ra khỏi cửa ăn xong bữa điểm tâm, trở về liền lấy tiền công ra.
"Trịnh thúc, làm xong rồi chúng ta kết toán tiền công."
Trịnh công còn chưa kịp đáp, hai người làm giúp đã vui mừng kêu lên.
Bận rộn mấy ngày nay, chẳng phải là vì mấy đồng tiền kia sao? Tiền công chưa cầm được vào tay, ai cũng không yên lòng.
Rốt cuộc, bọn họ làm công việc này, thường xuyên gặp chủ nhà nợ tiền công.
Vì câu nói này của Thư Dư, ba người càng làm nhanh hơn.
Nhanh đến giữa trưa, cái cửa hàng này đã sạch sẽ không còn bụi bẩn.
Trịnh công rửa tay đi tới, "Lộ nha đầu, con kiểm tra một chút xem có chỗ nào không hợp không, vẫn có thể sửa."
"Không cần đâu, ta còn không tin tưởng Trịnh thúc sao?"
Trịnh công nghe những lời này rất cao hứng, nhưng vẫn thúc giục nàng đi kiểm tra.
Thư Dư bất đắc dĩ, chỉ có thể đi khắp nơi nhìn ngó. Thực ra tối hôm qua nàng đã xem rồi, cũng không có chỗ nào không tốt.
Đi một vòng, Thư Dư liền trở lại, sau đó kết toán tiền công.
"Trịnh thúc, đây là ba lượng bạc, chú cầm lấy."
Mặc dù thời gian sửa chữa phòng ở này không dài, tính đi tính lại cũng mới hơn mười ngày. Nhưng tay nghề của Trịnh công tốt, cũng rất vất vả. Hơn nữa tuy chi phí vật liệu Thư Dư vẫn luôn kết toán, nhưng cũng có một vài đồ lặt vặt là Trịnh công tự bỏ tiền ra bù vào.
Còn có phí ăn uống của ba người trong thời gian này, cũng đều do Trịnh công ứng trước.
Tính toán những cái này, ba lượng bạc cũng không sai biệt lắm.
Còn lại là chi phí cho hai người làm giúp, Thư Dư mỗi người trả ba trăm năm mươi văn.
Nàng đã hỏi qua, bình thường đi huyện thành làm thuê ngắn hạn, không bao ăn cơm đại khái là ba mươi văn một ngày.
Nhưng công việc của Thư Dư này đòi hỏi làm nhanh, mấy ngày trước họ đều bận rộn đến rất muộn, cho nên tiền công tự nhiên cũng phải nhiều hơn so với người bình thường.
Hai người làm giúp rất kích động nhận lấy, họ tiếc công việc này thời gian quá ngắn.
Nếu như dài hơn chút, có lẽ đến tay có thể được một lượng bạc.
Kết toán tiền xong, Trịnh công cũng không ở lại, nói khó được phát tiền công, đi chuẩn bị chút rượu nhỏ ăn cho ngon.
Thư Dư phất phất tay, "Trịnh thúc đi thong thả."
Tiễn ba người xong, Thư Dư đứng trong đại sảnh, nhìn cửa hàng mới tinh, trong lòng trào lên một cảm giác thỏa mãn.
Nàng lại chờ trong cửa hàng hai canh giờ, Đinh Nguyệt Hoa vẫn không đến, rốt cuộc vẫn là từ bỏ.
Thư Dư mang theo mèo chiêu tài liền ra cửa, bây giờ cửa hàng sửa sang xong rồi, cũng nên thuê phòng.
(hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận