Mãn Cấp Đại Lão Xuyên Thành Nông Gia Nữ

Mãn Cấp Đại Lão Xuyên Thành Nông Gia Nữ - Chương 178: Ta làm trừ sẹo cao (length: 3915)

Đinh Nguyệt Hoa bỗng nhiên ngẩng đầu lên, đầy mặt vẻ không dám tin, rõ ràng muốn cười nhưng lại kìm nén không được cảm xúc khổ sở, khiến nét mặt nàng trong nháy mắt trở nên méo mó.
Nàng không chắc chắn hỏi: "Ngươi nói thật?"
Thư Dư gật đầu: "Nhưng không biết ngươi có bằng lòng tin ta hay không."
"Ta đương nhiên tin." Đinh Nguyệt Hoa vội vàng gật đầu, bỗng nhiên ý thức được tình cảnh hiện tại không thích hợp để nói chuyện, nhanh chóng mời nàng vào trong: "Lộ cô nương trước vào ngồi."
Thư Dư cùng Đại Nha đi vào, đứng ở phía sau Đinh thái thái ngẩn người, này, này thật sự được vào rồi?
Còn nữa, Lộ chưởng quầy vừa nói gì? Có thể xóa sẹo? Đại phu đều nói vết sẹo này khả năng không hết được, nàng một người chưởng quỹ, cũng dám nói mạnh miệng?
Đinh thái thái không yên tâm, vội vàng đi theo vào.
Thư Dư muốn xem vết thương trên trán Đinh Nguyệt Hoa, thật cẩn thận gỡ băng gạc ra.
Thực ra vết thương cũng ổn, đại khái là do bị kéo mà bị thương, lực đạo không mạnh lắm, nên vết thương không sâu. Đợi đến khi lành lại, dùng thuốc mỡ trị sẹo vẫn có thể hết được.
Thư Dư trong lòng nắm chắc, từ trong túi trang điểm lấy ra hộp thuốc dán.
"Đây là thuốc mỡ trị sẹo ta tự làm." Nàng thành thật nói, "Trước mắt chỉ mới dùng cho muội muội ta thôi, mặt tam muội ta cũng có một vết sẹo, hơn một năm rồi, dùng mười mấy ngày, đã mờ đi rất nhiều. Vết sẹo của ngươi mới, hiệu quả trị sẹo sẽ tốt và nhanh hơn."
"Tự làm?" Đinh thái thái cau mày, không quá tin tưởng, "Thứ này ngươi tự làm, liền có thể tùy tiện dùng cho người khác? Đây chẳng phải là đùa giỡn sao? Nếu sẹo trên mặt con gái ta không những không hết mà còn bị hủy dung thì ai chịu trách nhiệm? Lộ chưởng quầy còn trẻ, vẫn là đừng..."
Nàng còn chưa nói hết, Đinh Nguyệt Hoa liền đứng lên: "Nương, ta tin Lộ chưởng quầy."
"Con bé này, có phải điên rồi không? Con mới quen người ta bao lâu, cũng không sợ nàng hại con."
"Nương, ta không sợ, nương ra ngoài đi, trong này có Lộ chưởng quầy là được rồi." Đinh Nguyệt Hoa đẩy Đinh thái thái ra cửa, nương nàng sẽ không hiểu được cảm giác hóa mục nát thành thần kỳ dưới tay Lộ chưởng quầy hôm đó.
Đinh thái thái tức muốn chết, "Được được được, ta đi, ta mặc kệ con, con đừng hối hận."
Nàng bực bội ra ngoài, nhưng chung quy vẫn không yên lòng, người vẫn ngồi ở gian ngoài.
Trong phòng chỉ còn lại Thư Dư, Đại Nha và Đinh Nguyệt Hoa ba người, ngay cả Tiểu Vân cũng không có ở đây.
Đại Nha khẽ thở phào, nàng sợ muốn chết, Đinh thái thái kia nhìn có vẻ hung dữ, không dễ chung sống. Vừa rồi nàng suýt nữa nghĩ hai người bọn họ sẽ bị đuổi ra ngoài.
Cửa phòng lại được đóng lại, Thư Dư mỉm cười hỏi Đinh Nguyệt Hoa: "Đinh cô nương thật sự tin tưởng ta như vậy?"
"Lộ chưởng quầy, hôm đó ngươi nói với ta, ta là mỹ nhân. Từ nhỏ đến lớn, ngươi là người đầu tiên nói với ta như vậy. Kỳ thực ta không quá tin, lúc đầu cứ nghĩ ngươi vì kiếm tiền, cũng giống như những người làm ăn khác, nói toàn lời ngon ngọt, chẳng những qua loa còn không có thành ý. Nhưng sau đó, ta mới biết ngươi thật sự không nói mạnh miệng, ngươi đã cho ta thấy một con người hoàn toàn khác. Không sợ mất mặt, hôm đó trở về, ta đứng trước gương gần một canh giờ."
Nàng thậm chí không nỡ rửa mặt, không nỡ thay quần áo, mãi đến sáng hôm sau, mới rốt cuộc trang điểm lại, biến thành chính mình không có chút đặc sắc nào cả.
Thư Dư nghe xong có chút kinh ngạc, xem ra Đinh cô nương thật sự rất để ý dung mạo của mình.
(Hết chương)
Bạn cần đăng nhập để bình luận