Mãn Cấp Đại Lão Xuyên Thành Nông Gia Nữ

Mãn Cấp Đại Lão Xuyên Thành Nông Gia Nữ - Chương 816: Lộ quản sự cấp ngươi tìm nhẹ nhõm sai sự (length: 3910)

Huyện lệnh sững sờ, rồi lập tức cười to ha hả, "Chẳng trách Thích đại nhân lại coi trọng Lộ hương quân đến thế, bản quan nói chuyện với ngươi, quả thực thấy thoải mái hơn nhiều."
Thư Dư xấu hổ, nàng thực sự chỉ nói thật mà.
Huyện lệnh khoát tay, "Được rồi, chuyện này bản quan sẽ đi hỏi Vương Trường Đông."
Vương Trường Đông còn không biết chuyện mà mình tha thiết mong đợi sắp sửa rơi xuống đầu mình. Khu đất hoang cách thôn trang còn hơi xa, hắn không dám để huyện lệnh đợi lâu, bèn dắt con lừa nhỏ của mình ra, lọc cọc lọc cọc phi thẳng đến khu đất hoang.
Mãi đến khi đầu đẫm mồ hôi, cuối cùng hắn cũng thấy được Hứa Đại Lực đang làm lụng trên đất.
Vương Trường Đông xuống khỏi lưng lừa, vừa lau mồ hôi vừa vẫy tay về phía hắn, "Hứa Đại Lực, Hứa Đại Lực, ngươi lại đây một chút."
Những người đang làm việc trên khu đất hoang nhao nhao quay đầu nhìn lại. Hứa Đại Lực nghe thấy tên mình thì lảo đảo một cái, suýt nữa thì quỵ xuống đất, may mà Lâm thị nhanh tay lẹ mắt đỡ lấy người hắn, chống cái sọt đặt xuống mặt đất.
Có người bên cạnh nhỏ giọng bàn tán, "Xảy ra chuyện gì vậy, sao Vương quản sự lại đích thân đến tìm Hứa Đại Lực thế?"
"Lúc trưa nay, người nhà họ Lưu tới đưa cơm, ta ở bên cạnh vừa đúng lúc nghe được họ nói chuyện. Bọn họ hình như có nhắc tới mấy vị đại nhân vật đã tới thôn trang. Vương quản sự đến tìm Hứa Đại Lực, chắc chắn có liên quan đến bọn họ."
"Ta nhớ cha của Hứa Đại Lực trước đây từng làm việc cho vị vương gia nào đó, không phải lại xảy ra chuyện gì, làm tăng thêm tội phạt cho hắn chứ?"
"Ai, đáng tiếc thật, nhà họ Hứa đã lưu vong lâu như vậy, mắt thấy sắp được khôi phục tự do, sắp được khổ tận cam lai rồi."
Những lời bàn tán bên cạnh, đương nhiên cũng truyền vào tai Hứa Đại Lực và Lâm thị.
Sắc mặt Lâm thị đột nhiên trở nên tái nhợt, nàng không kìm được nắm lấy tay Hứa Đại Lực, giọng run run, "Không, không phải là thật sự xảy ra chuyện gì rồi chứ?"
"Đừng lo lắng, ta qua đó xem sao."
Thế nhưng, bên kia Vương Trường Đông đã đợi không nổi, thấy Hứa Đại Lực còn chưa tới, liền chạy thẳng đến bờ ruộng trước mặt bọn họ.
"Ta nói các ngươi sao mà lề mề thế, nhanh lên, mau cùng ta trở về, đại nhân còn đang đợi đấy."
Hứa Đại Lực hít sâu một hơi, nắm tay Lâm thị, liếc nhìn Hứa Chấn Sinh đang bất an đi tới bên cạnh mình, rồi hỏi Vương Trường Đông, "Vương quản sự, có phải đã xảy ra chuyện gì không?"
Vương Trường Đông cười ha hả một tiếng, "Chuyện tốt, tiểu tử ngươi gặp vận may rồi."
Hứa Đại Lực sững sờ, hơi kinh ngạc, "Chuyện tốt?"
"Còn không phải sao! Lộ quản sự ấy à, đã tìm cho ngươi một công việc nhẹ nhàng hơn. Nhưng ngươi phải cùng ta trở về gặp mặt trước đã, lát nữa phải biểu hiện cho tốt trước mặt huyện lệnh đại nhân, nếu không, công việc này sẽ không tới lượt ngươi đâu."
Chuyện còn chưa quyết định xong, Vương Trường Đông cũng không tiện nói ra trước, chỉ phất tay bảo, "Được rồi, nhanh lên, đừng lề mề nữa."
Hứa Đại Lực thoáng hoảng hốt, vừa rồi hắn không nghe lầm chứ, Vương quản sự nói Lộ cô nương tìm cho hắn một công việc nhẹ nhàng?
Hắn và Lâm thị nhìn nhau, cũng không nghĩ ngợi nhiều nữa, vội vàng đứng dậy lên bờ ruộng.
Vương Trường Đông nhìn Lâm thị và Hứa Chấn Sinh, lại nhìn những người tò mò không thôi ở bên cạnh, dừng một lát rồi vung tay, "Đem thê tử hài tử của ngươi theo luôn đi, hôm nay coi như chỉ làm nửa ngày việc thôi."
Hứa Đại Lực cảm kích cảm tạ hắn, lập tức đỡ vợ con đi lên.
Một nhà ba người cùng Vương Trường Đông vội vã đi về phía thôn trang.
Những người khác trên khu đất hoang đưa mắt nhìn nhau, trong lòng ngứa ngáy khó chịu.
Có người lại bất giác nhìn về phía nhà họ Thư, vừa rồi Vương quản sự có nói là Lộ cô nương đã giúp tìm được chuyện tốt mà.
( Hết chương này )..
Bạn cần đăng nhập để bình luận