Mãn Cấp Đại Lão Xuyên Thành Nông Gia Nữ

Mãn Cấp Đại Lão Xuyên Thành Nông Gia Nữ - Chương 122: Lộ gia người biết tình hình thực tế (length: 3976)

Lộ Nhị Bách nhìn bóng dáng nàng, đau lòng không được, tức giận đến mức ném thẳng khúc gỗ ra ngoài, "Nhà họ Trương khinh người quá đáng."
"Cha, làm cho chị ly hôn đi." Thư Dư nhắc lại chuyện này.
Ba người có mặt đều ngẩn ra, Lộ Đại Tùng vẫn còn do dự, "Nhà họ Trương đúng là không tốt, nhưng cái thằng nhóc Trương Thụ kia kỳ thật cũng không tệ lắm."
"Trương Thụ cũng không phải thứ tốt lành gì." Thư Dư cười lạnh.
Nhưng nàng ngậm miệng, không nói ra vấn đề của Trương Thụ trước mặt mọi người.
Bác cả còn tốt, biết giữ mồm giữ miệng, nhưng tam thúc người này sao. . . Nếu biết chuyện bát quái lớn như vậy, chắc chắn nhịn không được về nói với Lương thị, không đến một ngày sẽ đồn ầm lên.
Thư Dư không quan tâm danh tiếng của Trương Thụ bị hủy hoại ra sao, nhưng nếu làm vậy sẽ khiến Trương Thụ đề phòng. Nàng muốn tìm chứng cứ bất lợi cho hắn sẽ khó khăn hơn, Thư Dư thích nhất kích tất sát, đánh gục đối phương hoàn toàn.
Cho nên Thư Dư cứ ngồi một bên, vừa làm việc, vừa tiếp tục nghe Lộ Tam Trúc nói xấu nhà họ Trương. Mọi người cũng không nhắc lại chuyện ly hôn nữa.
Cho đến khi Lộ Đại Tùng và Lộ Tam Trúc đều đi rồi, cả nhà ăn cơm tối xong ngồi tại nhà chính hỏi thăm tình hình sức khỏe của Đại Nha, Thư Dư mới bình tĩnh kể lại chuyện của Đại Nha.
Nàng không giấu Tam Nha và Đại Hổ, hai đứa nhỏ tuy còn bé, nhưng kiến thức phương diện này, cũng phải phổ cập cho chúng. Kẻo sau này giống Đại Nha, bị kẻ cặn bã lừa gạt.
Tuy nhiên, sau khi Thư Dư nói xong, trừ hai đứa trẻ, ba người có mặt đều kinh ngạc, như nghe chuyện hoang đường.
Nguyễn thị nắm lấy tay Đại Nha hỏi, "Thật, thật sao? Con bây giờ vẫn còn trong trắng, Trương Thụ không động vào con?"
Đại Nha lắc đầu.
Bà lão run rẩy đứng dậy, đột nhiên kéo Đại Nha vào phòng, "Con đi vào với ta."
Hai người vừa vào phòng, bà lão liền đóng cửa lại.
Không lâu sau, hai người ra ngoài, bà lão suýt ngã xuống đất. Thư Dư nhanh tay lẹ mắt, đỡ bà dậy, "Bà, bà đừng kích động."
"Ta không kích động, ta không kích động, ta sao có thể không kích động?" Bà lão nước mắt giàn giụa, "Đại Nha tốt như vậy của ta, lại bị bọn họ, bị bọn họ giày xéo thế này. Bọn họ sao dám coi chúng ta là kẻ ngốc, súc sinh, súc sinh. Cái tên súc sinh đó làm hại Đại Nha phải mang tiếng xấu, chịu bao nhiêu tội?"
Lộ Nhị Bách lập tức cầm cây gậy bên cạnh, thậm chí không màng đến chân mình vừa mới khỏi liền muốn đi ra ngoài.
Thư Dư giật mình, vội vàng giữ ông lại, "Cha, cha bình tĩnh."
Lộ Nhị Bách không thể bình tĩnh, đều tại ông vô dụng, con gái lớn chịu khổ, con gái thứ hai bị bán, con trai lớn con gái thứ ba ăn không đủ no mặc không đủ ấm, đều tại ông vô dụng.
Ông muốn đánh chết Trương Thụ, đòi lại công đạo cho con gái.
Thư Dư vội vàng nói, "Cha, kỳ thật chuyện này chưa chắc đã là chuyện xấu đối với chị cả."
Lộ Nhị Bách ngẩn người, quay đầu lại, bà lão và Nguyễn thị mắt đỏ hoe cũng nhìn về phía nàng.
Thư Dư nói, "Trương Thụ rõ ràng có vấn đề, tình huống này, chị cả không ly hôn cũng phải ly hôn đúng không? Nhưng hiện tại người sai là nhà họ Trương, chúng ta vạch trần bọn họ, mọi người sẽ đồng tình với chị cả. Sau này chị cả tái giá, cũng dễ dàng hơn đúng không?"
Như vậy, so với Lộ Nhị Bách đi đánh Trương Thụ một trận thì hiệu quả tốt hơn nhiều.
Cả nhà bị Thư Dư thuyết phục, giờ nàng nghiễm nhiên đã trở thành người tâm phúc của nhà họ Lộ.
Chuyện sau đó Thư Dư sẽ lo liệu, bây giờ quan trọng nhất là, bọn họ cứ coi như không biết gì cả. Tiếp tục làm quần áo làm việc, cứ để Đại Nha ở nhà là được, nếu nhà họ Trương hoặc Trương Thụ đến, cứ đuổi đi là được.
(hết chương)
Bạn cần đăng nhập để bình luận