Mãn Cấp Đại Lão Xuyên Thành Nông Gia Nữ

Mãn Cấp Đại Lão Xuyên Thành Nông Gia Nữ - Chương 1037: Có tiếng không có miếng Trương huyện chủ (length: 4181)

Hướng Vệ Nam xác thực là có ý đó, hắn gật gật đầu, "Hương quân này của ngươi là hàng thật giá thật, bằng vào công tích của chính mình mà được triều đình và bá quan tán thành, hoàng thượng đã chiêu cáo thiên hạ, được hưởng bổng lộc. Còn nàng? Chỉ là có tiếng không có miếng mà thôi."
Thư Dư tò mò, "Sao lại nói vậy?"
"Vị Trương huyện chủ này trước kia nhà làm buôn bán nhỏ, khoảng... bảy năm trước thì phải? Hình như là vào lúc đó. Trương gia mang nàng lên kinh thành để nương nhờ thân thích, đúng lúc gặp thái hậu bị người khác xúi giục ra cung cải trang vi hành. Ai ngờ lại gặp phải thích khách hành thích, trời xui đất khiến thế nào mà thái hậu lại được vị Trương huyện chủ này cứu giúp, thậm chí trong lúc hỗn loạn, nàng đã thay thái hậu cản một đao."
Chuyện như thế này cũng không hiếm thấy, từ xưa đến nay, người thay hoàng thượng, thái hậu cản đao nhiều không kể xiết.
Ban đầu cũng không có ai nói muốn phong nàng làm huyện chủ, đương nhiên, ban thưởng chắc chắn sẽ rất hậu hĩnh.
Chỉ là vị Trương huyện chủ này sau khi bị đâm một đao đã thân bị trọng thương, tính mạng từng một lần hấp hối. May mà thái y kịp thời cứu người trở về, sau mấy ngày hôn mê cuối cùng cũng tỉnh lại.
Lúc đó thái hậu cũng đã tỉnh táo lại sau cơn kinh hãi, rất tán thưởng tiểu cô nương mười hai mười ba tuổi đã cản đao cho mình, cảm thấy nàng tuổi còn nhỏ mà không sợ nguy hiểm, liền hỏi nàng muốn ban thưởng cái gì.
Lúc đó cũng không biết Trương huyện chủ là vẫn còn kinh hãi hay là muốn lấy lui làm tiến, nàng lúc đó nói không muốn ban thưởng gì cả, được cản đao cho thái hậu là vinh hạnh của nàng, vết đao trên lưng thậm chí là công tích của nàng.
Thái hậu nghe xong vô cùng cảm động, chỉ bảo nàng hãy dưỡng thương cho tốt, chắc chắn sẽ không bạc đãi nàng.
Trương huyện chủ dưỡng thương tại Thái Y viện trong cung, thái hậu thỉnh thoảng sẽ đến thăm nàng một chút. Qua vài lần như vậy, quan hệ hai người lại trở nên hòa hợp, thái hậu thập phần thích nàng.
Hướng Vệ Nam nói nói, "Kỳ thực thái hậu kia là di tình, nhiều năm về trước thái hậu có một tiểu nữ nhi, chỉ là đã qua đời vì bạo bệnh vào lúc mười hai mười ba tuổi. Vì chuyện này mà thái hậu đã ăn chay niệm Phật rất nhiều năm, cũng không biết vị Trương huyện chủ này giống tiểu công chúa năm đó ở điểm nào. Tóm lại, sau đó thái hậu liền bảo hoàng thượng phong nàng làm huyện chủ."
Hoàng đế ban đầu không đồng ý, hắn cảm thấy ban thưởng hậu hĩnh cho cô nương này là đủ rồi, không cần thiết phải phong làm huyện chủ, phúc phận đó quá lớn.
Nhưng thái hậu không vui lòng, trách cứ hoàng đế lại đối xử lạnh nhạt như vậy với một cô nương đã cứu chính mình mẫu thân, đúng là bất hiếu.
Hoàng đế đau đầu, cuối cùng vẫn phải ứng hạ, chỉ có điều huyện chủ này tuy có phong hào nhưng lại không có bổng lộc cũng không có đất phong, thực sự chỉ là một cái tên suông mà thôi.
Trương huyện chủ liền ở lại kinh thành, ở lại thoáng cái đã là hai năm.
Nhưng hai năm này cũng đủ để nàng cảm nhận được thói đời nóng lạnh, kinh thành là nơi thế nào chứ, đó là nơi tập trung quyền quý. Đừng nói nàng là huyện chủ, ngay cả quận chúa, công chúa cũng có rất nhiều, huống chi cái huyện chủ như nàng, ngoài việc thỉnh thoảng được thái hậu chiếu cố ra thì cái gì cũng không có, cái gì cũng không là.
Trương huyện chủ ngược lại là cố gắng muốn hòa nhập vào giữa những người đó, nhưng rõ ràng là người khác đều không thèm nể mặt mũi, sau lưng bị chê cười thế nào nàng cũng không hay biết.
Trương huyện chủ trong lòng hậm hực, ở kinh thành nàng không có cách nào ngóc đầu lên được, vậy nếu về nhà thì sao? Đông An phủ lại chẳng có một huyện chủ nào cả.
Cũng thật trùng hợp, hai năm sau thái hậu băng hà.
Chỗ dựa lớn nhất và duy nhất của nàng không còn, hoàng đế thậm chí còn chẳng nhớ rõ có một vị huyện chủ như vậy, trong kinh thành ngay cả tiểu thư nhà quan viên ngũ lục phẩm cũng có thể không đặt nàng vào mắt, Trương huyện chủ còn tiếp tục ở lại kinh thành làm cái gì?
Lúc đó Trương huyện chủ liền thu dọn hành lý chậm rãi trở về, ở Đông An phủ, rõ ràng là tự tại hơn ở kinh thành rất nhiều.
Ở nơi này, đại bộ phận tiểu thư và phu nhân vẫn xem nàng là thượng khách, người lấy lòng đếm không hết.
(Hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận