Mãn Cấp Đại Lão Xuyên Thành Nông Gia Nữ

Mãn Cấp Đại Lão Xuyên Thành Nông Gia Nữ - Chương 1396: Không có nhãn lực kính Thư Dư (length: 3975)

Đông Thanh quan chủ cuối cùng liếc mắt nhìn qua bên kia một cái, rõ ràng là bất đắc dĩ phải thỏa hiệp.
Thư Dư cảm thấy sau khi chuyện của nàng xong xuôi, hẳn là sẽ ra tìm nàng.
Nhưng để phòng ngừa vạn nhất, nàng vẫn dặn dò Hạ Duyên và Ứng Tây, "Hai ngươi canh chừng ở cửa sau, nếu sư phụ ta đi ra từ cửa sau thì nhất định phải ngăn lại."
"Là."
Hai người liền đi ra cửa sau.
Cũng không biết bên trong còn có chuyện gì, Thư Dư cùng Mạnh Duẫn Tranh dựa vào xe ngựa đợi rất lâu mà không thấy ai đi ra.
Ngay lúc Thư Dư cho rằng sư phụ lại lặng lẽ rời đi, cổng lớn nhà họ Chung cuối cùng cũng mở ra.
Chung thôn trưởng phất phất tay, bảo đám thôn dân bên ngoài tránh ra hết.
Nhưng không ít người đều muốn tìm Đông Thanh quan chủ nói chuyện, muốn nghe ngóng sự tình, vì vậy phải một lúc lâu sau, Đông Thanh quan chủ cùng Chung thôn trưởng và gia nhân mới đi ra.
Thư Dư thở phào một hơi, vừa định tiến lên thì thấy Đông Thanh quan chủ chỉ về phía nàng nói gì đó.
Chung thôn trưởng cùng gia nhân liền mang không ít đồ đạc đi tới, đến gần Thư Dư mới phát hiện, đó là một ít trứng gà, hoa quả, còn có mấy hộp quà bánh ngọt, tất cả đều được đặt lên trên xe ngựa.
Thư Dư sững sờ, Đông Thanh quan chủ đã cùng Chung thôn trưởng cáo từ.
"Lên xe." Đông Thanh quan chủ liếc nhìn nàng một cái.
Thư Dư, ". . ."
Nàng đẩy mấy hộp quà vào trong, leo lên xe ngựa một lần nữa, Mạnh Duẫn Tranh ở phía sau đỡ nàng một tay.
Chờ hai người ngồi xong, Mạnh Duẫn Tranh mới lái xe chạy tới cửa sau nhà họ Chung, đón Hạ Duyên và Ứng Tây đang canh chừng ở bên đó, cả nhóm người lúc này mới rời khỏi Chung Gia thôn.
Đông Thanh quan chủ nhìn Thư Dư từ trên xuống dưới, hỏi, "Trong người không khỏe?"
Vừa rồi động tác lên xe của nàng quá cứng nhắc.
Khóe miệng Thư Dư giật giật, "Là do cưỡi ngựa tới đây, nếu không phải ngày đêm quất ngựa chạy bán sống bán chết tới đây, làm sao có thể gặp lại ngươi được chứ?"
Đông Thanh quan chủ liền nhìn sang Mạnh Duẫn Tranh, "Có hắn ở đây, ngươi lo lắng cái gì? Nói khoa trương như vậy."
Thư Dư khẽ hừ một tiếng, nàng khoa trương chỗ nào, nàng thật sự lo lắng lại bỏ lỡ người đó, biết không hả?
Đông Thanh quan chủ ngược lại không vội cùng nàng hàn huyên, biết nàng không có vấn đề gì lớn, liền bắt đầu nói chuyện với Mạnh Duẫn Tranh, "Chuyện nhà họ Chung đã giải quyết xong."
"Quan chủ có biết chuyện của con trai nhà họ Chung rốt cuộc là thế nào không?"
Vừa nhắc tới chuyện này, Thư Dư cũng hứng thú hẳn lên.
Đông Thanh quan chủ lại thở dài một hơi, "Chẳng qua chỉ là chuyện nam nữ *si tình* chốn thế gian mà thôi."
Mạnh Duẫn Tranh đã hiểu, hẳn là con trai nhà họ Chung gặp phải chuyện tình cảm, nhưng nghe qua thì không giống *trúng tà*.
Hơn nữa Đông Thanh quan chủ dường như không có ý định nói nhiều, nên hắn cũng không hỏi thêm.
Nhưng mà. . .
Thư Dư nhoài người về phía trước, "Vậy rốt cuộc là chuyện như thế nào? Sư phụ, người nói chi tiết một chút đi."
Đông Thanh quan chủ nhìn sang Mạnh Duẫn Tranh, "Sao nàng không có được một nửa cái *nhãn lực kính* của ngươi vậy?"
*Nhãn lực kính*? Nàng có mà.
Thư Dư nhanh chóng rót một chén nước, "Sư phụ uống nước, thấm giọng rồi hãy nói, không vội."
Đông Thanh quan chủ, ". . ."
Mạnh Duẫn Tranh cúi đầu, bật cười không thành tiếng.
Trước đây toàn là A Dư tức đến giậm chân mỗi khi nhắc tới Đông Thanh quan chủ, bây giờ mặt đối mặt, Đông Thanh quan chủ cũng không đối phó nổi nàng, bị chặn họng đến không nói nên lời.
A Dư, rõ ràng là đang báo thù mà.
"Lòng dạ hẹp hòi." Đông Thanh quan chủ cuối cùng vẫn nhận lấy chén trà, uống xong nước mới bắt đầu nói về chuyện nhà họ Chung, "*Thí chủ* Chung Hạo nửa đêm ăn gà sống, chẳng qua chỉ là vì hủy hoại thanh danh của chính mình mà thôi. Đó là hắn cố ý làm vậy, không phải bị *trúng tà*, cũng không phải do người khác tính kế."
Nhìn con đường của Chung Gia thôn là có thể thấy, Chung Gia thôn là một thôn khá giả.
Là trưởng thôn, nên càng là gia đình giàu có bậc nhất trong thôn.
( Hết chương này )..
Bạn cần đăng nhập để bình luận