Mãn Cấp Đại Lão Xuyên Thành Nông Gia Nữ

Mãn Cấp Đại Lão Xuyên Thành Nông Gia Nữ - Chương 127: Cùng đáng tin người hợp tác (length: 3901)

Trên mặt Mạnh Duẫn Tranh thoáng hiện một tia chán ghét, "Ta sẽ đi tra địa chỉ và thông tin thân mật của hắn."
Thư Dư và Mạnh Duẫn Tranh, một người nói một người viết, lại phối hợp ăn ý một cách hài hòa hiếm thấy, chỉ vài ba lượt đã suy đoán xong xuôi những chuyện tiếp theo.
Sau khi hai người bàn bạc xong, Mạnh Duẫn Tranh viết xuống câu cuối cùng, "Chạng vạng tối sẽ đưa tin tức cho ngươi." rồi đốt tờ giấy đầy chữ kia đi, bút than cũng trả lại cho Thư Dư.
Sau đó, hắn hơi gật đầu, rồi dứt khoát định rời khỏi cửa hàng.
Nhưng ngay lúc hắn đứng dậy, Thư Dư đột nhiên hỏi, "Mạnh công tử, ta muốn hỏi một chút, chỗ ngươi... có thuốc mê không? Không cần nhiều, chỉ cần liều lượng đủ để mê một con mèo là được. Ta có chút việc cần dùng, đương nhiên, nếu không có cũng không sao."
Nàng thầm nghĩ, Triệu đại phu tuy đã điên rồi, nhưng trước đó chắc hẳn phải còn để lại một ít dược vật chứ.
Mạnh Duẫn Tranh cúi đầu, lấy từ bên hông ra một gói thuốc, mở ra rồi chia cho nàng khoảng một phần ba lượng, ra hiệu cho nàng.
Mắt Thư Dư sáng lên, quả nhiên là có.
Mạnh Duẫn Tranh thấy nàng cất gói thuốc đi rồi mới rời khỏi.
Thư Dư tiễn hắn ra cửa, nhìn bóng lưng hắn đi xa dần, đột nhiên cảm thấy chuyện này sẽ không còn vấn đề gì nữa.
Tìm được một người hợp tác đáng tin cậy, quả nhiên là vô cùng quan trọng.
Lộ Tam Trúc vừa đúng lúc trở về, thấy nàng đứng ở cửa ra vào, còn tưởng nàng đang đợi mình, nhưng hắn lại rất chột dạ.
"A Dư à, ta vẫn chưa tìm được người, ngươi nói xem Trương Thụ này có phải thật sự đã xảy ra chuyện gì rồi không?"
Thư Dư nhìn bộ dạng đầu đầy mồ hôi của hắn, xem ra đúng là đã rất dụng tâm tìm kiếm.
Chỉ có điều, chuyện của Trương Thụ này không thể để người khác biết, hắn đã có thể giấu giếm lâu như vậy, chỗ ở chắc chắn vô cùng kín đáo. Lộ Tam Trúc lười biếng như vậy, đừng nói là đến huyện thành làm công thời vụ, ngay cả việc trong thôn còn chẳng mấy khi làm, làm sao có thể thông thuộc huyện thành mà tìm được người, đó mới là chuyện lạ.
Nàng gật đầu, "Vậy thôi, không tìm nữa. Hai ngày nay ngươi cũng vất vả rồi, vào nghỉ một lát, uống chút nước đi."
Lộ Tam Trúc kinh ngạc đến ngây người, A Dư từ lúc nào lại dễ nói chuyện như vậy? Hay là nàng thực ra đang châm chọc mình?
Hắn không nhịn được cười gượng một tiếng, "Thật ra cũng không sao, ta có thể tìm tiếp."
"Không cần đâu, ngươi dắt con la vào đi, để nó nghỉ ngơi một chút." Thư Dư mặt không cảm xúc, nàng đau lòng hắn sao? Không, nàng đau lòng con la kia kìa, hai ngày nay bị Lộ Tam Trúc dắt đi khắp nơi, chẳng có lúc nào được nghỉ ngơi.
Lộ Tam Trúc "À" một tiếng, dắt con la đi về phía cửa sau.
Còn Thư Dư thì vào nhà thay một bộ quần áo, bôi đen mặt, cầm gói thuốc mê kia, lẻn ra khỏi cửa hàng.
Nàng đi lòng vòng quanh co trong huyện thành, cuối cùng, ngay trước khi sắp mất hết kiên nhẫn, đã dừng lại trước một y quán vừa nhỏ vừa nát.
Đây chính là y quán mà Trương Thụ đã đưa Đại Nha đến khám bệnh, nghe nói phí khám bệnh rất rẻ.
Vị đại phu này đến cả chuyện Đại Nha đã hành kinh hay chưa cũng không biết, hoặc là một lang băm, hoặc là đã bị Trương Thụ mua chuộc.
Thư Dư liếc nhìn vào trong y quán, bên trong vậy mà lại có mấy người bệnh, nhưng toàn bộ đều trông như người có gia cảnh khó khăn, cuộc sống không mấy tốt đẹp.
Mà vị Quách đại phu đã khám bệnh cho Đại Nha kia, đang vừa vuốt râu bắt mạch, vừa gật gù đắc ý nói chuyện với bệnh nhân.
Thư Dư quan sát từ bên ngoài một lúc, phát hiện Quách đại phu quả nhiên đúng như lời Đại Nha nói, khám bệnh chỉ theo hai nguyên tắc.
Một là, bệnh tình nghiêm trọng thì hắn trực tiếp nói không chữa được, bảo người bệnh đi tìm đại phu khác.
Hai là, bệnh tình hơi nhẹ, có những bệnh thậm chí có thể tự khỏi, thì hắn lại kê cho đối phương cái gọi là phương thuốc tổ truyền, hoặc bán cao dược tổ truyền.
( Hết chương )
Bạn cần đăng nhập để bình luận