Mãn Cấp Đại Lão Xuyên Thành Nông Gia Nữ

Mãn Cấp Đại Lão Xuyên Thành Nông Gia Nữ - Chương 1466: Đào Cầm còn xem thượng quá hắn? (length: 3975)

Mạnh Duẫn Tranh nheo mắt, Giang Khoan Ngọc cha mất đầu tháng bảy, làm con trai, để tang phải mặc toàn màu trắng hoặc xám mộc mạc, hắn ăn mặc như vậy là sao?
Hiển nhiên, hắn là cố ý.
Hắn làm Mạnh Hàm tiếp tục nói, cô bé chớp mắt, bị hắn ngắt lời, chính mình suýt quên nói đến đâu rồi.
Thư Dư nhắc nhở nàng, "Ngươi nói Đào Cầm ở trước mặt Giang Khoan Ngọc bị đau chân."
Mạnh Hàm liên tục gật đầu, "Đúng đúng đúng, thật ra chân nàng không sao, rõ ràng là để ý Giang công tử."
Ở Thừa Cốc huyện, Mạnh gia là hào tiêu cục hiếm có, trong nhà có sản nghiệp, có người hầu, ngày tháng cũng coi như giàu có. Thế nhưng Mạnh gia này so với những nhà quyền quý giàu có khác vẫn còn kém xa.
Mạnh gia đã vậy, Đào gia sống nhờ Mạnh gia lại càng không cần phải nói.
Là con gái Đào gia, Đào Cầm đến tuổi lấy chồng, đối tượng xem mắt hoặc là nhà nông trong làng, hoặc là nhà có một cửa hàng nhỏ trên phố, muốn gả vào nhà giàu sang, căn bản là si tâm vọng tưởng.
Vì vậy, vừa nhìn thấy Giang Khoan Ngọc, nàng đã nhận ra đối phương hoặc giàu sang hoặc quyền quý, vả lại, đối phương đẹp trai, lễ độ, nhìn là người tốt với vợ.
Nghe Giang Khoan Ngọc nói sẽ chịu trách nhiệm, Đào Cầm làm sao bỏ qua được? Lập tức kêu la nói chân mình đau, người cũng mệt mỏi.
Mạnh tiểu thúc tiễn Giang Khoan Ngọc ra cửa, đứng ngay bên cạnh, liền sai người hầu đưa Đào Cầm đi khám, đương nhiên sẽ không đổ hết trách nhiệm lên đầu Giang Khoan Ngọc.
Thế nhưng Đào thị chạy tới ngăn cản Mạnh tiểu thúc, kiếm cớ kéo ông đi.
Cuối cùng, Đào Cầm được bà cụ nhà họ Mạnh dìu, cùng Giang Khoan Ngọc đi y quán.
Hai người trên đường đến y quán xảy ra chuyện gì, Mạnh Hàm không biết, dù sao khi Đào Cầm quay về, cổ chân trái bị băng bó rất dày, đến đi cũng không được.
Giang Khoan Ngọc áy náy, hôm sau lại mang thuốc bổ, rượu thuốc tới thăm.
Hắn vừa tới, Mạnh tiểu thúc đương nhiên phải tiếp đãi.
"Vị Giang công tử đó kiến thức uyên bác, rất hợp chuyện với cha ta, hai người còn cùng nhau uống rượu, vui đến mức để Giang công tử ở lại khách phòng trong nhà."
Mạnh Duẫn Tranh hỏi, "Nói chuyện nhiều lắm? Vậy có nói đến Hoa Giang phủ không?"
"Có có có." Mạnh Hàm liên tục gật đầu, "Giang công tử nói lão gia nhà hắn ở Hoa Giang phủ, còn kể nhiều chuyện ở đó, cha ta đã khóc."
Mạnh Hàm vốn không biết hai người nói chuyện gì, nàng chỉ có mặt lúc ăn cơm, ăn xong thì về phòng.
Họ nói chuyện lâu như vậy, chắc chắn nói rất nhiều chuyện.
Nhưng ấn tượng sâu sắc của Mạnh Hàm là cha nàng sau đó khóc lóc trở về. Lúc đó, nàng hoảng sợ kêu lên, khi hỏi thì mới biết cha nàng nói chuyện với Giang công tử nhắc đến Hoa Giang phủ.
Mà Thiên Ninh huyện thuộc Hoa Giang phủ chính là nơi Mạnh Bùi năm xưa lập Toàn Thịnh tiêu cục, cũng là nơi nhà Mạnh Bùi "nhà tan cửa nát".
Khi đó Mạnh tiểu thúc đâu biết Mạnh Bùi còn sống, chỉ vì nhắc đến chuyện đau lòng, lại uống rượu, nên không cầm được nước mắt.
Trong lòng Mạnh Hàm, Mạnh tiểu thúc hào sảng, nghĩa khí, đâu từng thấy ông khóc như vậy, lúc đó rất khó chịu, cũng biết hai người chắc chắn đã nhắc tới đại bá.
Thư Dư kinh ngạc, "Giang Khoan Ngọc nói lão gia nhà hắn ở Hoa Giang phủ?"
"Vâng, cha ta nói vậy."
Thế nhưng, Thư Dư và Mạnh Duẫn Tranh vẫn còn nghi ngờ.
Thôi, quay lại hỏi Đàm Thừa xem sao.
(hết chương)..
Bạn cần đăng nhập để bình luận