Mãn Cấp Đại Lão Xuyên Thành Nông Gia Nữ

Mãn Cấp Đại Lão Xuyên Thành Nông Gia Nữ - Chương 177: Ta có thể đi rơi ngươi sẹo (length: 3935)

Thấy Tiểu Vân đi vào, người phụ nhân kia liền nghiêm nghị hỏi dò, "Ngươi chết tới chỗ nào rồi? Tiểu thư ở trong phòng không ra, ngươi cũng không cần hầu hạ sao?"
Tiểu Vân vội vàng quỳ xuống, "Thái thái, nô tỳ đi tìm Lộ chưởng quầy."
"Lộ chưởng quầy nào? Lúc nguy cấp này ngươi còn chạy ra ngoài phủ tìm chưởng quầy gì. Hay là ngươi cũng thấy Đinh gia sắp tiêu đời, tiểu thư nhà ngươi cũng sắp xong, không kịp đợi mà bỏ chạy hả?"
"Không có, thái thái hiểu lầm."
"Hiểu lầm cái gì? Ngươi tự ý rời vị trí đúng là đáng chết, lôi ra ngoài đánh hai mươi gậy." Đinh thái thái nổi trận lôi đình, tâm tình bực bội bắt ai phạt nấy, cũng chẳng hỏi rõ ràng.
Những người khác trong phòng đều cúi đầu run lẩy bẩy, Đại Nha đứng ở cửa cũng sợ hãi, nép sát vào Thư Dư, nắm chặt tay nàng.
Thư Dư mỉm cười trấn an cô bé, "Không sao đâu."
Nói xong, nàng đi thẳng vào trong, ngăn lại người đang bị lôi đi là Tiểu Vân.
"Đinh thái thái, cho phép ta nói mấy câu được không?"
"Ngươi là ai? Sao ngươi vào được đây?"
"Ta chính là Lộ chưởng quầy mà Tiểu Vân vừa nhắc tới."
Đinh thái thái kinh ngạc, "Nữ?"
Thư Dư gật đầu, "Tôi nghe nói Đinh cô nương ở trong phòng không chịu ra, vừa hay, tôi với Đinh cô nương từng gặp mặt một lần, ừm... coi như là bằng hữu, không bằng để tôi thử xem, xem nàng có muốn gặp tôi không."
Đinh thái thái cau mày, "Chỉ bằng ngươi? Ta chưa từng nghe nói Nguyệt Hoa có người bạn nào làm chưởng quầy."
"Dù sao cũng thế này rồi, tôi thử xem cũng chẳng mất gì."
Tiểu Vân vùng ra khỏi tay kẻ đang nắm mình, vội vàng nói, "Thái thái, Lộ chưởng quầy rất có bản lĩnh."
Đinh thái thái cười nhạt, "Nàng ta có thể có bản lĩnh gì?" Tuy nói vậy, nhưng có lẽ bà thực sự thương con gái mình, nên không ngăn cản, chỉ sai bà tử bên cạnh đi cùng.
Thư Dư đến cửa phòng Đinh Nguyệt Hoa, đưa tay gõ cửa, "Đinh cô nương, tôi là Lộ Thư Dư, hai ngày trước chúng ta đã gặp nhau."
Bên trong không có động tĩnh gì, Đinh thái thái tiến lại, "Ngươi đi đi, ta đã nói Nguyệt Hoa nàng..."
Bà còn chưa dứt lời, cửa phòng bỗng nhiên bật mở, Đinh Nguyệt Hoa mặt mày rạng rỡ nhìn Thư Dư.
Đinh thái thái, "..." Thật sự là bạn bè sao?
Đinh Nguyệt Hoa nắm chặt tay Thư Dư, "Đường, Lộ cô nương, cô có thể che đi vết sẹo trên trán tôi không?"
Đối với Đinh Nguyệt Hoa mà nói, Lộ Thư Dư chính là người mang đến cho nàng niềm vui bất ngờ nhất cuộc đời.
Từ nhỏ dung mạo nàng đã bình thường, các tỷ muội trong nhà đều xinh đẹp đoan trang, chỉ có nàng, không có gì nổi bật.
Dù nàng là đích nữ thì đã sao? Dù nàng có tài kinh doanh thì đã sao?
Mọi người đều nói nàng đáng tiếc, không thừa hưởng được dung mạo của cha mẹ. Kể cả khi đứng giữa các chị em, người khác cũng chỉ liếc nhìn nàng một cái rồi nhanh chóng dời mắt.
Nàng cứ như tự chuốc lấy nhục, trở thành trò cười. Nàng biết sau lưng có rất nhiều người nói ra nói vào về mình, nên sau này Đinh Nguyệt Hoa thường mặc nam trang ra ngoài.
Chỉ có mấy ngày trước, Thư Dư trang điểm cho nàng, sau khi về nhà, nàng trở thành tâm điểm của mọi người.
Nàng vô cùng cảm kích Thư Dư, thậm chí còn sùng bái nàng.
Thấy nàng đến, Đinh Nguyệt Hoa cũng không biết tại sao, đột nhiên cảm thấy có hy vọng.
Thư Dư mỉm cười, "Tôi không biết vết sẹo trên trán cô sâu đến mức nào, không dám chắc có thể che khuất nó hay không."
Đinh Nguyệt Hoa ngây người, mặt lộ vẻ thất vọng.
Nhưng ngay sau đó, lại nghe nàng nói, "Tuy nhiên, tôi có thể xóa bỏ vết sẹo của cô."
(Hết chương)
Bạn cần đăng nhập để bình luận