Mãn Cấp Đại Lão Xuyên Thành Nông Gia Nữ

Mãn Cấp Đại Lão Xuyên Thành Nông Gia Nữ - Chương 1081: Lão khất cái Nham bá (length: 3855)

Xe ngựa của Thư Dư một đường hướng phủ Hoa Giang chạy tới, đợi đi được một đoạn đường sau, nàng mới hỏi, "Ứng Tây, huynh trưởng của ngươi có từng nói với ngươi về người gác cổng của tiêu cục Toàn Thịnh không?"
Ứng Tây, "Người gác cổng?"
Nàng nghĩ nghĩ, "Ngươi nói là Nham bá?"
"Chắc là vậy." Thư Dư cũng không nhìn kỹ lão khất cái kia, đối phương bẩn thỉu, mặt mũi thế nào cũng thấy không rõ, "Kia là người thế nào?"
"Huynh trưởng của ta nhắc tới không nhiều, nhưng hắn nói Nham bá là người có thân thủ tốt nhất toàn tiêu cục."
Chính vì nguyên nhân này, Ứng Đông mới nói với nàng chuyện của Nham bá, nếu chỉ là một người gác cổng không đáng chú ý, ai sẽ cố ý nhắc đến hắn chứ?
"Huynh trưởng ta nói, trước kia Nham bá bị thương, tính mạng nguy kịch, là Mạnh bá bá cứu hắn. Chuyện cụ thể thế nào huynh trưởng ta cũng không biết, chỉ là sau đó Nham bá liền thành người gác cổng của tiêu cục. Khi huynh trưởng ta và Mạnh công tử còn nhỏ luyện công, là Nham bá trông coi. Bởi vì cha ta và Mạnh bá bá đều thường xuyên đi áp tiêu, không ở nhà, Nham bá sẽ giám sát bọn họ luyện võ."
Ứng Tây không nhớ rõ mình đã gặp Nham bá bao giờ, nhưng theo lời Ứng Đông, Nham bá rất quan tâm trẻ con, lúc nàng còn nhỏ hay khóc nhè, hắn còn mua kẹo mạch nha cho nàng.
"Tiểu thư sao đột nhiên hỏi đến Nham bá?" Nham bá hẳn là được đưa đến nhà chú nhỏ của Mạnh công tử mười năm trước rồi.
Thư Dư và Ứng Tây đều ngồi trên xe ngựa, nàng tựa vào thành xe, đầu lắc lư theo nhịp xe xóc nảy.
Giọng nói hơi trầm xuống, "Ta thấy Nham bá rồi, ngay cửa tiêu cục Toàn Thịnh."
"Ô..." Ứng Tây giật mạnh dây cương, kinh ngạc nhìn nàng, "Tiểu thư, ngươi, ngươi nói ngươi thấy Nham bá?"
"Ừ, hắn bây giờ là ăn mày, ngồi ngay cửa tiêu cục xin ăn. Nghe tiểu nhị quán rượu đối diện nói, từ sau trận hỏa hoạn mười năm trước, hắn trở nên điên điên khùng khùng, không được tỉnh táo."
"Sao, sao lại thế? Hắn không phải..." Không phải đang ở nhà chú nhỏ của Mạnh công tử sao?
Ứng Tây nắm chặt dây cương, bỗng nhiên ngẩng đầu hỏi, "Vậy tiểu thư, chúng ta không, không đưa hắn đi sao? Ý ta là Mạnh công tử có muốn gặp hắn không?"
Nếu Nham bá là người bình thường, Ứng Tây sẽ không hỏi như vậy, nhưng tiểu thư nói hắn giờ điên điên khùng khùng làm ăn mày, Ứng Tây cảm thấy... rất khó liên hệ với Nham bá thân thủ tốt nhất tiêu cục trong lời kể của huynh trưởng, có chút khó chịu.
Thư Dư lại lắc đầu, bảo nàng tiếp tục đi.
Đợi xe ngựa lại lăn bánh, Thư Dư mới nói, "Có người đang theo dõi Nham bá."
"Ai?"
"Hẳn là người của Cung Khâu."
Ứng Tây không hiểu, "Vì sao, theo dõi Nham bá làm gì?"
Thư Dư khẽ cười, "Ngươi và huynh trưởng ngươi đều không tin Mạnh bá bá đã chết phải không?" Thấy Ứng Tây gật đầu, "Vậy đoán chừng Cung Khâu cũng không tin, hắn cảm thấy nếu Mạnh bá bá chưa chết, sớm muộn gì cũng sẽ trở về. Nham bá là người rất quan trọng với Mạnh bá bá, nếu Mạnh bá bá trở về, chắc chắn sẽ liên lạc với Nham bá phải không? Cho nên vẫn cho người theo dõi hắn, theo dõi nhà Mạnh gia."
Ứng Tây hơi há miệng, "Nhưng mà đã mười năm rồi."
Phải, mười năm.
Cung Khâu này có thể sai người theo dõi Mạnh gia mười năm trời, đúng là cẩn thận.
Không tìm thấy thi thể của Mạnh Bùi, đừng nói mười năm, e là hai mươi năm ba mươi năm, hắn cũng vẫn sai người theo dõi.
Xem đi, kẻ theo dõi Mạnh gia, lại làm đến cả chưởng quỹ quán rượu đối diện.
(Hết chương)..
Bạn cần đăng nhập để bình luận