Mãn Cấp Đại Lão Xuyên Thành Nông Gia Nữ

Mãn Cấp Đại Lão Xuyên Thành Nông Gia Nữ - Chương 1111: Cung gia nhưng là tuyệt hậu (length: 3909)

Cung Khâu cười lạnh, "Báo thù thay mẫu thân ngươi? Mẫu thân ngươi, cái tiện nhân đó, cũng dám lừa gạt ta, khiến ta uổng công nuôi con trai cho nàng hơn mười năm, năm đó ta nên giết luôn cả ngươi mới phải."
Hắn nhìn Mạnh Duẫn Tranh, vẻ mặt mỉa mai, "Ngươi cho rằng ngươi cùng ta phủi sạch quan hệ, đến trước mặt hoàng thượng cáo trạng, thì ngươi liền có thể gối cao không lo sao? Ngươi cho rằng tại sao hoàng thượng cứ một hai phải muốn ta chết? Đó là bởi vì ta hẹn hò với Lưu quý phi, hoàng thượng không thể chịu đựng được. Ngươi có thể nhẫn nhịn bên cạnh ta hơn mười năm, hẳn là mẫu thân ngươi đã sớm nói hết mọi chuyện cho ngươi rồi nhỉ, bao gồm cả quan hệ của ta và Lưu quý phi."
Mạnh Duẫn Tranh mặt không biểu cảm, "Phải thì thế nào?"
Cung Khâu "A" một tiếng, hai mắt hơi trừng lớn, "Ngươi biết hoàng thượng hiện nay là người thế nào không? Hắn coi trọng thể diện, sao có thể dung thứ cho người không liên quan biết chuyện hắn bị cắm sừng. Đừng nói người khác, cho dù là Tam hoàng tử, đứa con trai ruột của hắn, nếu chuyện này phơi bày ra trước mặt, hoàng thượng cũng không nhất định sẽ tùy tiện bỏ qua!"
Hắn nói, trên mặt hiện lên vẻ ác ý, "Ngươi nói xem, nếu ta gặp hoàng thượng, đem chuyện ngươi đã sớm biết mối quan hệ giữa ta và Lưu quý phi báo cho hoàng thượng, hắn có thể bỏ qua cho ngươi không? Cho dù ngươi đưa ra bằng chứng phạm tội của ta đến trước mặt hoàng thượng thì sao chứ, hắn muốn bóp chết ngươi cũng đơn giản như bóp chết một con kiến mà thôi."
Mạnh Duẫn Tranh trầm mặc, cứ thế nhìn chằm chằm Cung Khâu.
Cung Khâu ha ha cười lớn, "Thế nào, ngươi không tin?"
Mạnh Duẫn Tranh vẫn im lặng như cũ, nhưng Thư Dư bên cạnh hắn lại đột nhiên lên tiếng, "Nói như vậy, nhà họ Cung coi như thật sự tuyệt hậu rồi."
Tiếng cười của Cung Khâu im bặt, hắn đột nhiên quay đầu nhìn về phía Thư Dư, trừng mắt.
Thư Dư nói, "Mấy đứa con của ngươi, Cung Sưởng chết, Cung Nhã cũng bị phán tử hình, Nhị hoàng tử... Ân, xem chừng kết cục cũng tương tự, hiện tại, chỉ còn lại có hắn thôi."
Cung Khâu sững sờ, hắn nhíu mày nhìn Thư Dư, rồi lại nhìn về phía Mạnh Duẫn Tranh.
Nửa ngày sau, hắn đột nhiên cười trầm thấp một tiếng, "Thì ra là thế, thì ra là thế, ngươi lại... Gan lớn thật, dám nói dối trắng trợn trước mặt vị kia."
Hắn vừa nói, vừa cười càng lúc càng không dừng được.
Hồi lâu sau, hắn ngừng cười, ánh mắt nhìn về phía Mạnh Duẫn Tranh đã khác đi, "Ta quả thật vẫn xem thường ngươi, không ngờ trong mấy đứa con, ngươi mới là đứa giống ta nhất."
Trong mắt Mạnh Duẫn Tranh thoáng qua vẻ chán ghét, "Ta giống mẫu thân ta."
"Nhưng trên người ngươi cũng chảy dòng máu của ta." Cung Khâu nắm chặt tay vịn lan can, ánh mắt tràn ngập ác ý, "Ngươi dù không muốn, đây cũng là sự thật không thể thay đổi."
Trong mắt hắn thế mà lại thoáng qua một tia thỏa mãn hiếm thấy, hít sâu một hơi, "Cho nên, chuyện năm đó ngươi nói hít phải quá nhiều khói đặc dẫn đến trí nhớ không tốt, cũng là lừa người phải không? Ngươi thông minh, đã gặp qua là không quên được, lại còn có một thân bản lĩnh, học chữ lại càng không thành vấn đề, đúng chứ?"
Đứa con trai như vậy, nếu đứng về phía hắn giúp hắn, còn lo gì đại nghiệp không thành?
Cung Khâu hối hận rồi, lẽ ra hắn nên đặt nhiều sự chú ý hơn vào người Mạnh Duẫn Tranh mới phải.
Hắn chưa bao giờ nghĩ tới, chính mình sẽ thất bại dưới tay đứa con trai mà hắn không mấy để ý này.
Hắn oán hận, nhưng lại có một tia đắc ý vi diệu.
Mạnh Duẫn Tranh kéo Thư Dư xoay người rời đi, Cung Khâu cũng không để ý, hắn nhìn bóng lưng Mạnh Duẫn Tranh, a một tiếng rồi cười lên.
Nhưng kể từ đó về sau, hắn thẳng thắn nhận hết tội trạng của mình, cũng chưa từng đề cập bất cứ chuyện gì liên quan đến Mạnh Duẫn Tranh.
Hai ngày sau, phán quyết dành cho Cung Khâu, Nhị hoàng tử và những người còn lại đã được đưa ra.
(Hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận