Mãn Cấp Đại Lão Xuyên Thành Nông Gia Nữ

Mãn Cấp Đại Lão Xuyên Thành Nông Gia Nữ - Chương 853: Ta liền là Lộ gia người (length: 3852)

Thư Dư sờ sờ cằm, nghe nàng nói vậy, chính mình giống như xác thực tội ác tày trời tựa như.
Đại Nha giận không kìm được, tiến lên liền muốn cùng nàng lý luận, bị Thư Dư một tay giữ chặt.
Chu Xảo cũng gắt gao nhíu mày, nhẫn nại tính tình đối với người phụ nữ kia nói, "Nhị thẩm, những chuyện này đều là bên ngoài đồn nhảm, ngươi đừng nghe gió thổi mưa bay có được không? Đại Ngưu từng nói với ta, bà ngoại nhà A Dư định bán Đại Hổ và Tam Nha, nàng mới cầm rìu tới cửa, nhưng nàng cũng chỉ hù dọa bọn họ một chút thôi, còn cậu của nàng là bị người nhà họ Vu kia đánh gãy chân. Còn Đại Nha, nàng thì là..."
Người phụ nữ kia căn bản không định nghe nàng giải thích, lập tức khoát khoát tay, "Ngươi thật là u mê vì Đại Ngưu rồi, hắn nói gì ngươi đều nghe. Ta là nhị thẩm của ngươi, chẳng lẽ ta còn có thể hại ngươi sao? Mẹ ngươi mất rồi, cha ngươi đối với những chuyện này lại không hiểu, cũng chỉ có nhị thẩm là lo lắng cho ngươi, mà ngươi, còn không biết nặng nhẹ như thế. Ta nói cho ngươi biết, bây giờ đạo lý ở chỗ ngươi, ngươi hãy nói với Đại Ngưu, hoặc là hắn đoạn tuyệt quan hệ với nhà nhị thúc của hắn, hoặc là ly hôn với ngươi, bọn họ không có lý, còn phải đền bù cho ngươi."
"Không thể nào!" Chu Xảo tức giận, "Nhị thẩm, ngươi về đi, ta bận rồi, không tiếp đón được ngươi."
"Ngươi có gì mà bận, ngươi nhìn xem bên trong của ngươi, một vị khách hàng cũng không có. Từ khi chuyện con nha đầu thứ hai bị lưu đày truyền tới, cửa hàng của ngươi liền không có khách."
"Ai nói không có khách?" Sau lưng đột nhiên truyền đến một tiếng thanh âm vang dội.
Người phụ nữ kia đột ngột quay đầu lại, lúc này mới phát hiện phía sau có hai cô nương trẻ tuổi đang đứng. Vừa rồi chính mình nói đến hăng say, thế mà không để ý.
Sắc mặt Chu Xảo cũng biến đổi, nàng vừa rồi đứng trong quầy hàng, lại bị nhị thẩm che mất tầm mắt, cũng không chú ý đến khách đến.
Cũng không biết vị cô nương này đã nghe được bao nhiêu, đừng có hiểu lầm mới tốt.
Nàng nhanh chóng từ sau quầy đi ra, đối Thư Dư hai người nói, "Hai vị cô nương đến mua quần áo sao? Mau vào xem đi, quần áo cửa hàng chúng ta rất mới lạ, giá cả cũng công bằng. Hai vị cô nương đều xinh đẹp, mặc đồ gì lên người cũng đều hợp."
Thư Dư và Đại Nha bước vào cửa, lại không theo sự dẫn dắt của Chu Xảo mà đi vào trong, ngược lại nhìn người phụ nữ kia, cười một tiếng, "Ngươi tính toán lật ngược trắng đen đỉnh quá nha."
Người phụ nữ kia ngẩn người, lập tức phản ứng lại vừa rồi lời của mình là bị đối phương nghe thấy, lập tức giận dữ mở miệng, "Ngươi là ai vậy, lén nghe sau lưng mà còn có mặt mũi, như cái bóng ma đứng đằng sau, cũng không biết muốn làm cái gì chuyện trái với lương tâm."
Sắc mặt Chu Xảo thay đổi, "Nhị thẩm!"
Người phụ nữ kia hừ lạnh, "Làm sao? Ta nói sai à? Người nhà chúng ta nói chuyện của người nhà, có cần người ngoài xen vào không?"
"Người nhà?" Thư Dư cười nhạo, "Ngươi đang quản chuyện của Lộ gia, mà ta là người Lộ gia, sao lại không liên quan đến ta?"
Người phụ nữ kia và Chu Xảo đều giật mình, "Ngươi, ngươi nói ngươi là người Lộ gia? Ngươi là người Lộ gia nào vậy, sao ta chưa gặp ngươi bao giờ?"
"Không khéo thay, ta chính là con nha đầu thứ hai nhà Lộ Nhị Bách, bị lưu đày ngoài ngàn dặm trong miệng ngươi đó. Ngươi sau lưng bày mưu tính kế với ta, ngươi có mặt sao?"
Người phụ nữ kia mở to hai mắt nhìn, không dám tin nhìn nàng, "Ngươi nói ngươi là ai?"
"Đây là muội muội của ta, A Dư, ta là Đại Nha, cha ta là Lộ Nhị Bách, đại đường ca của ta là Lộ Đại Ngưu, như vậy rõ ràng chưa?" Đại Nha tiến lên một bước, trừng mắt nói với người phụ nữ.
Người phụ nữ kia mặt mày kinh ngạc, "Ngươi, các ngươi..." Bà ta duỗi ngón tay chỉ trỏ, "Không phải ngươi bị lưu đày sao?"
(hết chương này).
Bạn cần đăng nhập để bình luận