Mãn Cấp Đại Lão Xuyên Thành Nông Gia Nữ

Mãn Cấp Đại Lão Xuyên Thành Nông Gia Nữ - Chương 495: Tại sao lại loạn xem (length: 3868)

Vốn dĩ thiếp thị của Thư gia không chỉ có mấy người này, chỉ là những thiếp thị khác không có con cái đều đã bị bán đi lần nữa.
Hiện giờ những thiếp thị cùng đi đày đều là người đã từng sinh con.
Vị Hầu thị này chính là mẹ ruột của lục cô nương ở nhị phòng.
Thư Dư đối với vị Hầu thị này cũng không quen thuộc, nhưng biết rằng trước đây khi nàng được Thư nhị gia nạp vào phủ, cũng là dựa vào những thủ đoạn câu dẫn người đó để đạt được mục đích, vì nhan sắc tốt, nên cũng rất được nhị gia sủng ái.
Hiện giờ nàng dùng cách thức tương tự để câu dẫn quan sai, muốn để ngày tháng của mình trôi qua tốt hơn một chút, ăn no đủ hơn một điểm, dường như cũng không khiến người ta bất ngờ.
Hai người trong góc rất nhanh đã ôm lấy nhau. Lúc Thư Dư còn định nhìn kỹ hơn, thì một bàn tay từ phía sau đưa tới, chuẩn xác không sai lệch che mắt nàng lại, giọng nói trầm thấp vang lên: "Ngươi tại sao lại nhìn lung tung?"
Nếu không phải đã sớm ngửi được mùi mực quen thuộc từ phía sau truyền đến, Thư Dư suýt nữa là đã động thủ.
Còn nữa...
"Cái gì gọi là lại?"
Mạnh Duẫn Tranh kéo nàng lặng lẽ lùi về phía sau, xác định hai người kia không nghe thấy được, mới thấp giọng nói: "Ngươi quên chuyện Trương Thụ lần trước rồi sao? Ngươi cũng là trốn dưới cửa sổ xem hứng thú bừng bừng."
Phi, nàng hứng thú bừng bừng lúc nào chứ? Lúc chưa kịp thấy gì đã bị hắn che mắt rồi còn gì?
Mạnh Duẫn Tranh đuổi nàng: "Mau về phòng nghỉ ngơi đi, ngươi không mệt sao?"
Hắn nói chưa dứt lời, vừa nhắc thì Thư Dư rất đúng lúc ngáp một cái.
Buồn ngủ thật, có lẽ là do ăn no.
Thư Dư không xem náo nhiệt nữa, vẫy tay với Mạnh Duẫn Tranh rồi lặng lẽ không tiếng động quay về phòng.
Các cô nương Thư gia đều đã ngủ say. Thư Dư bò lên giường trải, cũng nhắm mắt ngủ thiếp đi.
Sáng sớm hôm sau, bên ngoài cửa liền truyền đến tiếng quan sai gõ cửa: "Dậy, dậy mau, đừng ngủ nữa, đến giờ xuất phát rồi."
Thư Dư tỉnh táo hơn một chút, tiếng gõ cửa vừa vang lên nàng liền mở mắt. Ngược lại là những người khác của Thư gia, cả đám còn đang mơ màng đứng dậy, mệt mỏi toàn thân đau nhức.
Quan sai ngoài cửa rõ ràng không còn kiên nhẫn chờ đợi, gõ hai lần liền trực tiếp xông vào.
Thư Dư còn may là dậy nhanh, đã đứng ở mép giường, tùy thời chuẩn bị đi ra ngoài.
Những người khác vừa thấy cây roi trong tay quan sai kia, sợ tới mức giật nảy mình, lập tức tỉnh táo lại, cũng vội vàng xuống giường.
Quan sai lúc này mới hài lòng: "Tất cả đừng lề mề nữa, xuất phát."
Người Thư gia dù vẫn còn khó chịu khắp người nhưng cũng không dám trì hoãn, lục tục đi ra.
Đừng thấy bây giờ đã vào thu, ban đêm còn có thể bị lạnh đánh thức, nhưng ban ngày thời tiết vẫn nóng như cũ.
Thư Dư lau vệt mồ hôi, bước chân cũng không khỏi chậm đi rất nhiều.
Nàng đã như vậy, những người khác lại càng không cần phải nói, huống hồ hôm qua đã đi bộ cả ngày rã rời chân tay, tốc độ này có thể gọi là rùa đen bò.
Đã như vậy, thời gian nghỉ ngơi buổi trưa tự nhiên cũng ít đi.
Cơm nước của Thư Dư vẫn giống như hôm qua. Người Thư gia bây giờ ngay cả sức lực trừng mắt nhìn nàng cũng không có, chỉ thầm nghĩ trong lòng, năm lượng bạc kia của nàng đến lúc nào mới dùng hết?
Thư Dư ăn xong cái bánh bao có vị hơi ngọt trong tay mình, ngước mắt nhìn những người khác, không bao lâu sau, tầm mắt dừng lại trên người Hầu thị.
Hầu thị đang ngồi cùng con gái mình là lục cô nương, hai người khe khẽ nói chuyện.
Thư Dư mắt sắc, nhìn thấy Hầu thị nhân lúc mọi người mệt mỏi nghỉ ngơi, nhét một cái bánh bao chay vào tay lục cô nương.
Thư Dư thấy vậy, lặng lẽ thu hồi ánh mắt. Đó hẳn là cái bánh bao chay mà nàng kiếm được tối hôm qua.
Hầu thị che khuất bóng dáng lục cô nương, giục nàng mau ăn cái bánh bao đi.
( Hết chương này )
Bạn cần đăng nhập để bình luận