Mãn Cấp Đại Lão Xuyên Thành Nông Gia Nữ

Mãn Cấp Đại Lão Xuyên Thành Nông Gia Nữ - Chương 860: Mạnh công tử trị hết bệnh (length: 3906)

Đại Ngưu nghĩ một chút cũng đúng, hiện tại A Dư trở về, hắn còn có gì phải lo?
Bất quá. . .
"Ngươi cùng cha mẹ giao cửa hàng cho ta quản lý, ta chẳng những không thể làm tốt hơn, ngược lại kéo chân sau. Biết rõ đối phương gây khó dễ, lại bắt bọn họ không có cách nào."
"Cái này cũng không thể trách ngươi, ngươi là nhận nhiệm vụ lúc lâm nguy, một chút kinh nghiệm đều không có, có thể làm cửa hàng đứng vững đã không tệ. Cái Khâu chưởng quỹ kia bao nhiêu tuổi rồi? Đừng nói ngươi, người bình thường ở trong tay hắn đều chỉ có chịu thiệt thôi."
Nói đến, việc Khâu chưởng quỹ dễ dàng đáp ứng bồi thường nàng, còn có phần vượt quá dự kiến của nàng, cũng không biết lúc đó đầu óc hắn nghĩ cái gì.
"Đại Ngưu ca, ngươi cũng đừng nản chí, đây là kinh nghiệm hiếm có, về sau luyện nhiều chút liền sẽ quen. Ai cũng không phải trời sinh đã biết buôn bán, như vậy trải qua nhiều thêm vài lần sẽ quen thôi."
Còn muốn nhiều thêm vài lần? ?
Đại Ngưu khóe miệng giật giật, cũng không thật sự muốn gặp phải loại chuyện này loại người này.
Bất quá những chuyện này đều không quan trọng nữa, hiện giờ quan trọng nhất là A Dư trở về.
Đây là một chuyện đáng vui mừng, Đại Ngưu liền có chút k·í·c·h· đ·ộ·n·g nói, "Lúc trước bức thư thứ hai gửi đi, ta còn nghĩ sao vẫn luôn chưa nhận được thư hồi âm của các ngươi, có phải đường trên gửi mất rồi không, hiện tại xem ra, là các ngươi đã xuất phát về rồi."
"Đúng vậy, Đại Ngưu ca, cha nói nếu đều muốn về rồi, thì không gửi thư nữa, nói không chừng chúng ta đến thì thư vẫn chưa tới." Đại Nha ló đầu ra nói.
Đại Ngưu gật gật đầu, "x·á·c thực, hơn nữa có một số chuyện trong thư còn khó nói."
Thư Dư liền nghĩ đến thư Đại Ngưu viết trước đây luôn là khoe tốt giấu xấu.
Mấy người đang nói chuyện, xe cũng vào ngõ Lưu Danh.
Đi đến trước cửa Mạnh gia, Thư Dư dừng lại trước, Đại Ngưu không hiểu, "Sao vậy?"
"Cha và Đại Hổ tối nay tạm thời ở nhà Mạnh công tử một đêm, ta đi gọi bọn họ một tiếng."
Đại Ngưu kinh ngạc, "Mạnh công tử cũng về rồi?"
"Đúng, Mạnh công tử hai người vừa hay cũng đi tây nam cầu y, chúng ta gặp nhau nên cùng về."
Mạnh Duẫn Tranh và Triệu Tích không ở huyện G·i·a·ng Viễn những ngày này, đối ngoại vẫn luôn nói là đi cầu y. Dù sao trong mắt người ngoài bọn họ là một người câm một người đ·i·ê·n, nghe được ở đâu có đại phu đáng tin thì đến đó cũng bình thường.
Bọn họ lần này đi những tám tháng hơn, chạy xa như vậy một chút cũng không kỳ quái.
Đại Ngưu không nghi ngờ, chỉ là quan tâm hỏi, "Vậy bọn họ chữa khỏi bệnh không?"
"Chữa khỏi rồi."
Đây là bọn họ đã thương lượng xong, hiện giờ Mạnh Duẫn Tranh đang dạy Đại Hổ đọc sách, Triệu Tích dạy Tam Nha y thuật, lại giả bệnh giả điên thì không thích hợp nữa.
Cũng vào lúc này nàng mới biết, nguyên lai hai người này giả bệnh chạy đến huyện G·i·a·ng Viễn này, không chỉ vì giúp Hướng Vệ Nam tìm chứng cứ phạm tội của huyện lệnh trước kia, vì lật đổ Thư gia mà chuẩn bị.
Mà còn bởi vì. . . Mạnh Duẫn Tranh tuổi vừa độ tuổi, làm Cung Khâu nổi lên ý định thông gia.
Mạnh Duẫn Tranh ở Cung gia vẫn luôn biểu hiện trì độn vụng về, nhưng rốt cuộc hắn có khuôn mặt làm người kinh diễm, lại thêm Cung gia sau lưng hắn, vẫn có thể làm người xem nhẹ hắn thân phận con riêng, muốn gả cho hắn làm vợ.
Vừa vặn, Cung Khâu cũng có ý muốn thông gia với một vị quan lớn có thực quyền nào đó, hai nhà liền ngấm ngầm bàn xong.
Nhưng Mạnh Duẫn Tranh không vui, hắn dựa vào cái gì mà trở thành quân cờ trong tay Cung Khâu để góp gạch cho dã tâm của hắn?
Vì vậy sau khi Cung Khâu tìm hắn nói chuyện này, hắn mặt ngoài là đồng ý, vừa quay người lại liền tiết lộ cho chính thất phu nhân của Cung Khâu.
(Hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận