Mãn Cấp Đại Lão Xuyên Thành Nông Gia Nữ

Mãn Cấp Đại Lão Xuyên Thành Nông Gia Nữ - Chương 147: Cuối cùng kết thúc (length: 3857)

Phạm Trùng nóng lòng muốn thử, Nghiêm thôn trưởng sắc mặt khó coi, căn bản cũng không cần thử. So với Trương bà tử, hắn rõ ràng càng tin tưởng lời Đại Nha nói.
Nhưng hắn vẫn là tiếp nhận cái chìa khóa trong tay Phạm Trùng, từng cái từng cái thử qua, thử đến chiếc thứ ba, khóa trên vali nhỏ liền "Cụp" một tiếng mở ra.
Nghiêm thôn trưởng biểu tình âm u, cầm chuỗi chìa khóa này hướng thẳng đến Trương lão đầu đập tới, "Còn không đem bạc lấy ra, ngươi ném không mất mặt, con trai cái bộ dạng này, vợ cũng cái bộ dạng này, có phải hay không đều là ngươi dạy?"
"Không phải, ta không biết gì hết thưa thôn trưởng."
"Bớt nói nhiều lời, nhanh lên đi lấy tiền." Mắt thấy Trương bà tử kia lại muốn gào, Nghiêm thôn trưởng một chút nhẫn nại cũng không có, "Lại lề mề, bây giờ liền cút khỏi Đại Nghiêm thôn cho ta, đi càng xa càng tốt."
Trương lão đầu kéo Trương bà tử một chút, hai người này mới vào phòng.
Thư Dư ở phía sau nhắc nhở một câu, "Còn có mấy thứ đồ cưới như tủ, rương của tỷ ta nữa, nghĩ với cái kiểu mặt dày của Trương gia các ngươi, chắc là không ở phòng tỷ ta rồi nhỉ?"
Đại Hổ ở một bên dùng sức gật đầu, "Vừa rồi ta vào xem, trong phòng đại tỷ chỉ có một cái tủ quần áo rách nát."
Đại Nha nhìn về phía Phùng thị và Chu thị, nói, "Hai cái rương ở trong phòng hai chị dâu, còn tủ với bàn trang điểm ở phòng cha mẹ chồng."
Nghiêm thôn trưởng liền nhìn sang Trương gia con trai cả và con trai thứ hai, "Sao, còn muốn ta tự mình đi khiêng đồ ra?"
Người nhà họ Trương hoàn toàn mất hết mặt mũi, nhỏ giọng lầm bầm rồi trở về phòng.
Không bao lâu, mang đồ đạc từng cái ra.
Lão thái thái cầm danh sách đồ cưới xem qua một lượt, may mà Đại Nha gả tới thời gian không dài. Mấy thứ đồ này ngoài việc bị bẩn một chút thì ngược lại không có hư hỏng gì.
Trương lão đầu cuối cùng cũng đưa cho Đại Nha hai lượng bạc sính lễ ngày trước, nhưng dưới sự uy nghiêm của Nghiêm thôn trưởng, lại đưa thêm hai lượng bạc xem như bồi thường hai năm Đại Nha bị lừa.
Đến lúc này, hai bên mới không nói thêm gì nữa.
Việc đã đến nước này, Phạm Trùng cũng nể mặt Nghiêm thôn trưởng, không tiếp tục truy cứu. Nếu không phải Đại Nha hai năm nay chịu quá nhiều khổ, đâu chỉ hai lượng bạc là đủ?
Nhưng hắn sợ làm tới cùng thì người nhà họ Trương sẽ phát điên thì không hay.
Hắn gọi mấy thanh niên trai tráng trong thôn, "Lại đây, khiêng mấy cái rương tủ này về hết đi, cẩn thận một chút, đừng để va vào."
Mọi người xoa tay bắt đầu động thủ, người nhà họ Trương trơ mắt nhìn những đồ tốt vốn là của nhà Thư Dư cứ vậy bị mang ra ngoài, đau lòng không tả được.
Mấy người này cứ như thổ phỉ, ầm ầm xông vào nhà họ cướp đồ, rồi ầm ầm rời đi, làm nhà họ một đống hỗn loạn.
Thư Dư đi cuối cùng, tay trái dắt Đại Nha, tay phải một bên dắt Đại Hổ.
Lúc đến cửa, nàng quay đầu lại, nhìn về phía Trương Thụ.
Trong mắt người kia tràn đầy hận ý, ánh mắt âm tàn dán lên người Đại Nha.
Thư Dư cười, mở rộng miệng, không tiếng động nói với hắn một câu, "Sự tình, vẫn chưa kết thúc đâu."
Trương Thụ không cam lòng, không chịu bỏ qua cho Đại Nha. Chẳng lẽ Thư Dư cam tâm sao? Đại Nha hai năm qua chịu khổ, lãng phí thanh xuân, nàng không sẽ để như vậy.
Cứ như thể ai không biết trả thù vậy.
Bóng lưng ba tỷ đệ hoàn toàn biến mất ở cửa nhà Trương gia, trong nhà rất nhanh truyền ra tiếng Trương bà tử khóc lóc om sòm, cùng với tiếng cãi nhau ỏm tỏi của hai cô con dâu nhà họ Trương.
Thư Dư cười, cúi đầu xoa nhẹ đầu Đại Hổ, "Gan không nhỏ ha, cũng dám lén đi theo sau bọn ta, còn dám đánh nhau nữa?"
(hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận