Mãn Cấp Đại Lão Xuyên Thành Nông Gia Nữ

Mãn Cấp Đại Lão Xuyên Thành Nông Gia Nữ - Chương 147: Cuối cùng kết thúc (length: 3857)

Phạm Trung nóng lòng muốn thử, Nghiêm thôn trưởng sắc mặt khó coi, căn bản cũng không cần thử. So với Trương bà tử, hắn rõ ràng càng tin tưởng Đại Nha lời nói.
Nhưng hắn còn là nhận lấy cái chìa khóa trong tay Phạm Trung, từng cái từng cái thử qua, thử đến thanh thứ ba, khóa trên chiếc vali nhỏ liền "Cạch" một tiếng mở ra.
Nghiêm thôn trưởng mặt mày u ám, cầm xâu chìa khóa thẳng tay đập về phía Trương lão đầu, "Còn không lấy bạc ra, ngươi mất mặt không nói, con trai bộ dạng này, vợ cũng bộ dạng này, có phải đều do ngươi dạy dỗ?"
"Không phải, tôi không biết gì cả thôn trưởng."
"Bớt nói nhảm, mau cút đi lấy tiền." Thấy Trương bà tử lại muốn gào lên, Nghiêm thôn trưởng không còn chút kiên nhẫn nào, "Còn lề mề, bây giờ liền cút ra khỏi Đại Nghiêm thôn, cút càng xa càng tốt."
Trương lão đầu kéo Trương bà tử một cái, hai người mới vào phòng.
Thư Dư ở phía sau nhắc nhở một câu, "Còn có đồ cưới của chị tôi như tủ, rương các loại, nghĩ đến cái trò không biết xấu hổ của nhà các ngươi, chắc là không ở trong phòng chị tôi chứ?"
Đại Hổ ở bên cạnh gật đầu lia lịa, "Em vừa rồi vào xem rồi, trong phòng chị cả chỉ có một cái tủ quần áo rách nát."
Đại Nha nhìn về phía Phùng thị cùng Chu thị, nói, "Hai cái rương ở trong phòng hai chị dâu, tủ và bàn trang điểm thì ở trong phòng cha mẹ chồng."
Nghiêm thôn trưởng liền nhìn sang Trương gia lão đại và lão nhị, "Thế nào, còn muốn tôi tự mình khiêng đồ ra à?"
Người nhà họ Trương hoàn toàn mất mặt, lí nhí càu nhàu rồi quay về phòng.
Không bao lâu, họ mang từng món đồ ra.
Lão thái thái cầm tờ đơn ghi đồ cưới ra xem xét, cũng may Đại Nha về nhà chồng chưa lâu. Những thứ này trừ hơi bẩn ra, ngược lại không có hư hại gì.
Trương lão đầu cuối cùng đưa cho Đại Nha hai lạng bạc hồi môn lúc trước, nhưng mà dưới sự ép buộc của Nghiêm thôn trưởng, lại đưa thêm hai lạng bạc xem như bồi thường cho Đại Nha hai năm bị lừa gạt.
Như thế, hai bên mới không nói gì thêm.
Sự việc đến nước này, Phạm Trung cũng nể mặt Nghiêm thôn trưởng, không tiếp tục truy cứu. Chứ Đại Nha hai năm chịu bao nhiêu khổ cực, nào phải hai lạng bạc là đủ?
Nhưng hắn sợ làm quá, quay đầu lại bức người nhà họ Trương nổi điên thì không tốt.
Hắn gọi đám trẻ con trong thôn, "Lại đây, khiêng mấy cái tủ rương này về giúp, cẩn thận đấy, đừng làm hỏng."
Mọi người xắn tay áo khiêng đồ, người nhà họ Trương trơ mắt nhìn những thứ tốt của Thư Dư bị mang đi, đau lòng không thôi.
Đám người này cứ như thổ phỉ, ầm ầm xông vào nhà họ, cướp đồ, rồi lại ầm ầm bỏ đi, làm nhà cửa tan hoang.
Thư Dư đi cuối cùng, tay trái dắt Đại Nha, tay phải dắt Đại Hổ.
Đến cửa, nàng quay đầu lại, nhìn về phía Trương Thụ.
Trong mắt hắn ta tràn đầy thù hận, ánh mắt độc ác nhìn chằm chằm Đại Nha.
Thư Dư mỉm cười, mở miệng, lặng lẽ nói với hắn ta một câu, "Chuyện này, vẫn chưa kết thúc đâu."
Trương Thụ không cam tâm, không muốn bỏ qua cho Đại Nha. Chẳng lẽ Thư Dư lại cam tâm sao? Đại Nha hai năm chịu khổ, uổng phí thanh xuân, nàng sẽ không dễ dàng bỏ qua như vậy.
Cứ làm như ai không biết trả thù ấy.
Bóng lưng ba chị em hoàn toàn biến mất ở cửa nhà họ Trương, bên trong nhanh chóng vang lên tiếng khóc than của Trương bà tử, cùng với tiếng cãi nhau kịch liệt của hai nàng dâu nhà họ Trương.
Thư Dư mỉm cười, cúi đầu xoa đầu Đại Hổ, "Gan to nhỉ, dám lén lút đi theo chúng ta, lại còn dám đánh nhau?"
( hết chương )
Bạn cần đăng nhập để bình luận