Đại Mộng Chủ

Chương 2077: Nhân Chủng Lô

Bên trong hố đen, Thẩm Lạc nhẹ nhàng phiêu phù trong vô tận hắc ám.

Bên cạnh thi thể hắn, quyển Sơn Hà Xã Tắc Đồ nhẹ nhàng trôi nổi.

Lúc này, đồ quyển toả sáng hào quang bắt đầu từ từ triển khai, cảnh vật trong tranh đã phát sinh biến hóa, đồi núi thành trì sụp đổ, cảnh tượng tận thế đói khát khắp nơi.

"Thẩm tiểu tử, Thẩm tiểu tử…"

Thanh âm khàn khàn hô hoán, bỗng nhiên từ trong bức tranh vang lên.

Thanh âm yếu ớt, trong không gian vô tận hắc ám, nghe như muỗi kêu, vo ve nửa ngày, không người đáp lại.

Trong bức tranh dưới gốc cây hòe già, có một người chắp hai tay sau lưng đi đi về về, bộ dáng nôn nóng.

"Ài, Thẩm tiểu tử, ngươi rút cuộc đã chết hay chưa?" Hỏa Linh Tử lo lắng hô.

Thế nhưng qua một hồi lâu, vẫn như cũ không người trả lời.

"Cái tên này, nếu đã sớm biết chuyển dời ta sang Sơn Hà Xã Tắc Đồ, vậy sao không biết cẩn thận bảo vệ bản thân? Ngươi chết thì xong hết mọi chuyện, còn ta lại bị vây trong Sơn Hà Xã Tắc Đồ, chuyện này thì phải làm sao…" Không biết Hỏa Linh Tử đang oán trách hay phàn nàn, miệng nói không ngừng.

Một bên Triệu Phi Kích ngồi dựa vào cây, trầm mặc thật lâu, thở dài nói: "Chủ nhân đã vẫn lạc, ta không thể cảm nhận khí tức trên thân chủ nhân, liên hệ giữa bọn ta đã hoàn toàn cắt đứt."

Hỏa Linh Tử nghe vậy, thần sắc sững sờ, đứng đó im lặng không nói.

Qua hồi lâu, y lấy một vật từ trong tay áo.

Tiếp tục lẩm bẩm nói: "Nhiều năm như vậy không vận dụng vật này, không biết nó còn hữu dụng hay không?"

Nói xong, y ném vật trong tay lên trên mặt đất, chỉ thấy vật kia hiện lên một đạo quang mang, nhanh chóng phồng lớn, biến thành một thạch lô năm màu cao đến một người.

"Hỏa tiền bối, ngài muốn làm gì?" Triệu Phi Kích thấy thế, kinh ngạc hỏi.

"Làm gì? Làm người nha! Thẩm tiểu tử luôn làm người khác lo lắng, ta chỉ có thể giúp hắn lần cuối cùng rồi." Hỏa Linh tử hỏi ngược một câu, lại tự mình trả lời.

Triệu Phi Kích đứng lên, nhìn thạch lô bằng đá, phân bố đỏ, xanh, vàng, trắng, đen năm loại màu sắc kỳ quái, trong lòng nghi hoặc tiếp tục hỏi:

"Tiền bối, đây rốt cuộc là cái gì? Ngài lại muốn làm gì?

"Ta không phải đã nói rồi sao? Ta muốn làm người. Còn cái lò này… Là dùng Ngũ Thải Thạch làm thành đấy, nó tên Nhân Chủng Lô." Hỏa Linh Tử mở miệng trả lời.

Triệu Phi Kích chưa nghe nói qua danh từ "Nhân Chủng Lô", nhưng gã lại biết Ngũ Thải Thạch, là vật liệu năm đó Nữ Oa Nương Nương luyện thạch Bổ Thiên, thiên tài địa bảo đỉnh cấp thế gian.

"Ngài…" Triệu Phi còn muốn hỏi, lại bị Hỏa Linh Tử cắt ngang.

"Được rồi, ngươi đừng hỏi nhiều nữa, ba hồn bảy vía của Thẩm Lạc đã sắp tiêu tan, đến lúc đó coi như thành công, cũng không ích gì, ngươi an tâm ngồi đây đợi." Hỏa Linh Tử dặn dò.

Dứt lời, cổ tay Hoả Linh Tử nhẹ chuyển, trong lòng bàn tay hiện một trận bàn hình tròn, bộ dáng kia tương tự Cốc Huyền Tinh Bàn, nhưng lại hơi khác, tựa hồ bị cải tạo luyện hóa.

Chỉ thấy Hoả Linh Tử đưa tay điểm trận bàn, miệng lẩm bẩm niệm chú, một trận pháp thu nhỏ từ trong trận bàn bay lên, tiểu trận pháp lập loà ngân quang, bắn lên không trung.

Trên không trung, lúc này xuất hiện một lỗ lớn đen như mực, liên thông không gian bên ngoài.

Sau đó, chỉ thấy Hoả Linh Tử cầm trận bàn, một tay khác thì nắm lấy Nhân Chủng Lô, thân hình hóa thành đạo cầu vồng, lao thẳng lên không trung, bay vào trong lỗ đen.

Sơn Hà Xã Tắc Đồ chậm rãi thu lại, hồi phục bộ dáng quyển trục.

Hỏa Linh Tử đưa tầm mắt nhìn quanh, thấy thân thể Thẩm Lạc đang trôi nổi, vài bộ phận thân thể của hắn cũng phiêu diu gần đó.

"Thật sự thảm à…" Y chậc chậc nói một câu, nhấc tay khẽ vung, trận bàn lúc này bay thấp lên, hào quang trên trận bàn theo đó cấp tốc phồng lớn.

Chỉ chốc lát sau, một trận bàn bộ dáng như bình đài xuất hiện.

Hỏa Linh Tử đặt Nhân Chủng Lô lên trên bình đài, sau đó nhìn lướt qua bộ phận thân thể của Thẩm Lạc, vung tay áo quét ngang hư không.

Một cơn gió vô hình nổi lên, khẽ thổi qua hư không, cuốn bộ phận thân thể của Thẩm Lạc trở về.

"Còn tốt, còn tốt, bộ phận chủ yếu vẫn còn, chỉ cần bổ khuyết sơ, vấn đề không lớn…" Hỏa Linh tử cẩn thận kiểm tra lẩm bẩm.

Dứt lời, y phất tay mở nắp luyện lô, bỏ tàn thi vào trong luyện lô, kể cả đoạn tàn kiếm và mảnh vỡ Hỗn Độn Hắc Liên lơ lửng bên cạnh.

Sau khi chuẩn bị xong, Hỏa Linh Tử lại lấy từ trong tay áo một túi dệt bằng tơ vàng, một nhúm đất năm màu, bỏ vào trong lò.

Sau đó, y đậy kín nắp lò, bấm pháp quyết đánh lên Nhân Chủng Lô.

Luyện lô nhất thời dấy lên đại hỏa hừng hực, trên thân lô đồng thời sáng lên ngũ sắc quang mang, lập loè hào quang vô cùng huyền diệu.

Sau khi làm xong, Hỏa Linh Tử cũng không nhàn rỗi, tiếp tục đi tới đi lui trên bình đài, bộ pháp vô cùng kì lạ, tựa như giẫm đạp theo cương bộ nào đó, mỗi một lần đặt chân đều có thâm ý.

Chờ y đi thêm vài bước, toàn bộ bình đài bỗng nhiên sáng lên hắc quang, bốn góc bình đài mọc lên bốn cột đá màu đen, trên mỗi cột đá treo một tấm vải to bằng gian phòng.

Trên mỗi một tấm vải, hoa văn không giống nhau, thình lình theo thứ tự Chiêu Hồn Phiên, Dẫn Hồn Phiên, Ngưng Hồn Phiên và Hồi Hồn Phiên.

Trong đó, Chiêu Hồn Phiên nằm tại tử môn góc tây nam, Hồi Hồn Phiên thì nằm tại sinh môn góc đông bắc.

Theo pháp trận trên bình đài vận chuyển, bốn hồn phiên theo thứ tự sáng lên, một mảnh hắc quang xông lên không trung, thanh âm nói nhỏ không ngừng vang lên vang vọng thẩm thấu đến U Minh, dẫn dắt người chết quy hồn.

Nhưng mà, đợi đã lâu, bên trong hắc quang không phát sinh bất cứ động tĩnh nào, không thấy Thẩm Lạc thần hồn trở về.

"Chẳng lẽ đã triệt để tiêu tán? Tứ Phiên Hồn Trận cũng không thể tìm về! Sao lại như vậy, lấy cường độ thần hồn của Thẩm tiểu tử, thì sao có thể tiêu tán trong thời gian ngắn như vậy." Hỏa Linh tử hơi luống cuống lẩm bẩm.

Nói xong, y khoanh chân ngồi xuống bình đài, một tay chỉ vào mi tâm của mình, một tầng kim quang từ trên thân sáng lên, lúc này bên ngoài thân Hoả Linh Tử, lan tràn từng tia từng sợi tơ vàng dung nhập vào trong hư không, nhìn như sợi tóc nhu hòa phất phới trong nước.

Qua một hồi lâu, y đột nhiên trợn mở hai mắt, lẩm bẩm: "Sao lại có thể? Thần hồn không có trong tam giới."

Cùng lúc đó, thần hồn Thẩm Lạc đang bị vây trong một đoàn sương mù hỗn độn.

Hắn phảng phất ngủ một giấc, dường như đã trải qua một giấc mộng dài dằng dặc, lúc này mở đôi mắt mông lung, nhất thời không biết mình đang ở đâu.

"Xi Vưu, giết Xi Vưu…"

Trong lúc mơ hồ, một ý niệm vang lên trong lòng hắn, làm cho hắn đột nhiên bừng tỉnh.

Nhưng khi hắn mờ mịt ngắm nhìn bốn phía, lại phát hiện xung quanh ngoại trừ sương mù xám xịt, thì không có thứ khác.

Trong sương mù không phát hiện bất luận kẻ nào, bất kỳ khí tức sinh vật nào, chỉ có không gian hỗn độn trống rỗng.

Cho đến lúc này, Thẩm Lạc mới ý thức được mình có thể đã chết, không biết thần hồn phiêu đãng đến nơi nào?
Bạn cần đăng nhập để bình luận