Đại Mộng Chủ

Chương 1810: Địa phương chí âm chí ám

"Một tháng? Nếu còn như trước đây, thì ngươi đừng trách ta vô tình!" Ngao Hoằng nhìn Nguyên Khâu, lạnh lùng nói.

"Sẽ không, sẽ không." Nguyên Khâu rụt cổ, lui về đứng sau lưng Thẩm Lạc.

"Ngươi vậy mà có thể luyện chế Bích Huyết Cổ?" Ánh mắt Thẩm Lạc chớp động, truyền âm Nguyên Khâu.

"Ta bởi thần hồn không được đầy đủ, nên những năm qua tu vi tinh tiến chậm chạp, dứt khoát dùng hơn phân nửa thời gian luyện cổ. Nhắc tới cũng kỳ quái, từ sau khi ta tỉnh lại, mỗi lần luyện cổ lại xuôi gió xuôi nước, xác suất thành công cao không biết bao nhiêu lần, đừng nói thất phẩm cổ trùng, mà bát phẩm cổ trùng, ta hiện tại cũng đã có thể luyện chế thành." Nguyên Khâu đắc ý trả lời.

Thẩm Lạc nghe vậy tim đập thình thịch, bát phẩm cổ trùng hữu dụng với tồn tại Thái Ất, có cơ hội phải cẩn thận hỏi một chút.

"Ta cùng vị Nguyên Khâu đạo hữu này có chút giao dịch vãng lai, làm hai vị đạo hữu chê cười rồi." Ngao Hoằng chuyển hướng hai người Thẩm Lạc.

"Không sao." Thẩm Lạc khẽ lắc đầu, ánh mắt yên tĩnh.

Nhiếp Thải Châu cũng không quen Ngao Hoằng và Nguyên Khâu, nàng chỉ ngồi bên cạnh Thẩm Lạc, không nói gì…

"Ngao huynh, lần này Thẩm mỗ đến trả lại Thấm Huyết Cửu Ly Châu, mời Ngao huynh xem qua." Thẩm Lạc thu liễm tâm tư, lấy ra một hộp ngọc màu trắng, đưa tới.

Ngao Hoằng đã biết ý đồ của Thẩm Lạc, đưa tay tiếp nhận hộp ngọc, đánh mở nắp hộp, một cỗ long khí mãnh liệt lập tức nghiêng tiết xung quanh.

Chỉ thấy Thấm Huyết Cửu Ly Châu lẳng lặng nằm trong hộp ngọc, tán phát Long khí dẫn đến thủy khí phụ cận phun trào không thôi, không kém lúc trước cho mượn cũng nhiều lắm, linh lực cũng không tổn thất bao nhiêu.

"Thẩm đạo hữu thật sự đáng tin." Ngao Hoằng nhẹ nhàng thở, khép nắp thu hồi hộp ngọc lại, ánh mắt nhìn Thẩm Lạc nhiều hơn một tia cảm kích.

Chí bảo Đông Hải Long Cung Thấm Huyết Cửu Ly Châu, gã lại đưa cho ngoại nhân, nhiều người trong Long Cung cũng không tán đồng, đã sớm xì xào bàn tán, thậm chí có âm thanh phàn nàn riêng tư.

Bây giờ bảo vật hoàn tất trả lại, trong lòng gã rốt cuộc đã có thể buông lỏng.

"Ngao huynh khẳng khái cho mượn châu, giúp ta rất nhiều, tự nhiên phải nguyên vẹn hoàn trả." Thẩm Lạc nói.

"Nói đến, món bảo vật kia của Thẩm huynh, đã tu sửa thế nào rồi?" Ngao Hoằng tò mò hỏi.

"Nhờ có Thấm Huyết Cửu Ly Châu cùng một kiện bảo vật khác tương trợ, đã thành công tu sửa." Thẩm Lạc gật đầu.

"Vậy tốt rồi." Ngao Hoằng gật đầu, cũng không hỏi tới nội tình bảo vật.

Sau đó hai người nhàn thoại một chút, thảo luận tình huống thành Trường An cùng Thanh Khâu Sơn một phen.

"Lần này đến bái phỏng, ngoại trừ trả lại Thấm Huyết Cửu Ly Châu, Thẩm mỗ còn có chuyện thỉnh giáo Ngao huynh." Thấy làm nền không sai biệt lắm, Thẩm Lạc xoay chuyển lời nói, đi vào chính đề.

"Thẩm huynh có chuyện cứ nói đừng ngại." Ngao Hoằng cũng thu liễm tâm tình.

"Trên đường đến Long Cung ta ngẫu nhiên gặp Nguyên Khâu, gã đang giao thủ với vài đầu ngư yêu, hỏi thăm qua mới biết được Đông Hải xuất hiện một thế lực Vạn Yêu Minh, làm ầm ĩ đến lợi hại, thậm chí công bố muốn dọn sạch tất cả tu sĩ Nhân tộc trong khu vực Đông Hải, không biết việc này có thật không?" Thẩm Lạc hỏi.

"Đúng vậy, lai lịch Vạn Yêu Minh này bí ẩn, tựa hồ đột nhiên xuất hiện, bây giờ hơn phân nửa Đông Hải Yêu tộc đã gia nhập, thậm chí đã phát mời Đông Hải Long Cung." Ngao Hoằng lạnh lùng nói.

"Xác thực gan lớn, Ngao huynh có nghĩ đến việc gia nhập liên minh này?" Thẩm Lạc hỏi dò.

"Hừ, Đông Hải Long Cung ta được Thiên Đình sắc phong địa vị chính thần, sao lại gia nhập loại yêu minh này. Chẳng qua trước đó Đông Hải Long Cung trải qua kịch biến, thực lực suy yếu lớn, tạm thời cũng không có thời gian để ý đến Vạn Yêu Minh kia." Ngao Hoằng hừ một tiếng, nói.

Đông Hải Long Cung từ trước đến nay bá chủ Đông Hải, gã sơ chưởng đại quyền, Vạn Yêu Minh lại muốn Đông Hải Long cung gia nhập, chẳng những mạo phạm quyền uy Đông Hải Long Cung, mà còn vũ nhục Ngao Hoằng.

"Nếu như thế, sao không báo cáo Thiên Đình, mời bọn họ xử lý việc này?" Nhiếp Thải Châu nói.

Thế lực Vạn Yêu Minh nếu tiếp tục phát triển, có khả năng ảnh hưởng đến Phổ Đà Sơn, nàng tính toán muốn báo việc này cho tông môn.

"Tự nhiên đã sớm bẩm báo, chẳng qua Thiên Đình cũng không đáp lại." Ngao Hoằng thở dài.

"Thiên Đình có lẽ đang bận chuyện khác, đợi thêm chút thời gian hẳn có chỉ thị đến, Ngao huynh không cần sốt ruột." Thẩm Lạc nói.

Hắn cũng không cảm thấy bất ngờ, Phương Thốn Sơn cùng thành Trường An hai lối vào Thần Ma Tỉnh bị tập kích, yêu tộc dẫn phát nhiều náo loạn như vậy, vẫn còn chuyện Hồ tổ phục sinh, Thiên Đình đang bận xử lý những chuyện này, chỉ cần Vạn Yêu Minh không nháo động tĩnh quá lớn, chỉ sợ Thiên Đình cũng sẽ không để ý đến.

"Hi vọng như thế." Trong mắt Ngao Hoằng lóe lên một tia lo lắng.

"Ngoại trừ Vạn Yêu Minh, Thẩm mỗ còn một chuyện khác muốn thỉnh giáo Ngao huynh, không biết Ngao huynh có biết một nơi tên Đông Hải Uyên?" Thẩm Lạc tiếp tục hỏi.

Hắn đã biết được thái độ của đối phương, sẽ không can thiệp quá nhiều, dù sao yêu minh này không quan hệ với hắn, thế lực Vạn Yêu Minh có lớn hơn nữa, cũng không có khả năng nguy hại đến Đại Đường.

"Đông Hải Uyên? Ta từng nghe phụ vương nhắc qua, một nơi truyền thuyết của Đông Hải, một địa phương chí âm chí ám." Ngao Hoằng khẽ giật mình, sau lại trả lời như vậy.

"Ngao huynh có biết uyên này toạ lạc nơi nào trong Đông Hải?" Thẩm Lạc mừng thầm, vội vàng hỏi.

"Việc này ta không nghe phụ vương nhắc qua, lão nhân gia người tựa hồ cũng không biết Đông Hải Uyên nằm chỗ nào." Ngao Hoằng lắc đầu nói.

Thẩm Lạc nghe lời này, niềm vui vừa mới có cũng tiêu tán theo.

"Vậy Ngao huynh có nghe qua đồ vật tên Bắc Minh Cự Lân?" Hắn hơi suy nghĩ, không cam lòng hỏi lần nữa.

"Bắc Minh Cự Lân? Đó là vật gì? Danh xưng của một loại linh tài?" Khuôn mặt Ngao Hoằng mang một tia kinh ngạc hỏi.

Thẩm Lạc thấy thần sắc Ngao Hoằng không giống giả tạo, trái tim của hắn hoàn toàn chìm xuống.

Hắn vốn cho rằng đến Đông Hải có thể hỏi một chút sự tình của Đông Hải Uyên và Bắc Minh Cự Lân, không ngờ chính mình mong muốn đơn phương rồi.

Ngao Hoằng cũng không biết Đông Hải Uyên nằm nơi nào, bây giờ không biết phải đến nơi nào tìm kiếm?

"Ha ha, Thẩm tiểu tử, Ngao Hoằng làm Đông Hải Long Vương, trên bản chất vẫn chỉ như trẻ con miệng còn hôi sữa mà thôi, ngươi hỏi những chuyện bí ẩn thượng cổ này, đứa trẻ này có thể biết bao nhiêu chứ!" Một thanh âm hùng hồn đột nhiên vang vọng trong sảnh.

Nhiếp Thải Châu cùng Nguyên Khâu nghe vậy giật mình.

"Lão quái vật, lão chớ làm loạn." Ngao Hoằng không kinh ngạc, mà sắc mặt âm trầm trách mắng.

"Tiểu tử, nơi này không có phần của ngươi nói chuyện, ngậm miệng đi." Mi tâm Ngao Hoằng hiện lên hồng quang, một đầu rồng màu đỏ lớn chừng quả đấm nhô ra, chính Tổ Long Hồn đã lâu không gặp kia, lão hừ lạnh nói.

Ngao Hoằng thấy vậy, há to miệng giống như muốn nói, nhưng cuối cùng không nói gì.

"Tổ Long tiền bối? Hẳn tiền bối biết Đông Hải Uyên cùng Bắc Minh Cự Lân?" Thẩm Lạc lại vui mừng, đứng dậy truy vấn.

"Nói nhảm! Bản tôn chính là Tổ Long, sự tình tam giới có lẽ không biết rõ, khu vực Đông Hải này của bản tôn, bất kỳ chỗ nào ta đều biết như lòng bàn tay." Tổ Long Hồn đắc ý nói.

"Xin tiền bối chỉ điểm." Thẩm Lạc chắp tay nói.

"Chỉ điểm ngươi? Bản tôn luân lạc cảnh địa này, đều nhờ ngươi ban tặng, vì sao ta phải chỉ điểm ngươi?" Tổ Long Hồn liếc hắn một cái, khẽ nói.

"Tiền bối có yêu cầu cứ nói đừng ngại." Thẩm Lạc mỉm cười, không nhanh không chậm nói.

Tổ Long Hồn xuất hiện, còn nói lời như vậy, khẳng định sẽ không bắn tên không đích.
Bạn cần đăng nhập để bình luận