Đại Mộng Chủ

Chương 1889: Bài xích

"Lực phá vạn pháp, đây là một loại Lực Lượng Pháp Tắc nào đó?" Bạch Xuyên nhìn kim quang lượn lờ quanh Thẩm Lạc, âm thầm kinh hãi.

"Ầm ầm."

Một tiếng vang hỗn loạn, lại là ba khu chiến trường đồng thời vang lên.

Thuần Dương kiếm đại phóng quang mang, kiếm linh tự vận chuyển kết thành Kim Quang kiếm trận, phách trảm về phía Hữu Hùng Khôn.

Sau khi Thẩm Lạc tiến giai, uy lực Kim Quang kiếm trận cũng tăng vọt lên nhiều, dưới một kiếm, lôi quang Bàn Long Trụ nơi ngực Hữu Hùng Khôn nổ tung, tia điện loạn chuyển, thân trụ bị chém ra một vết nứt, thân thể cũng bị đánh bay ra sau.

Phía trên trường hà màu máu quấn chặt lấy Hủy Diệt Minh Vương, uế huyết lập tức ăn mòn thân thể yển giáp Minh Vương.

Chỉ là trong huyết hà, tiếng sấm ù ù, mặt trời sinh lửa, Lôi Thần Chùy và Liệt Nhật Chiến Phủ giao thoa một kích, liệt diễm lôi quang đồng thời nổ tung, xé rách huyết hà.

Cùng lúc đó, Minh Hồng Chiến Đao cũng va chạm với ma đao quỷ khiếu của Lư Tu.

Lực lượng vô cùng to lớn bộc phát, nhấc lên hai cỗ khí lãng cuồng bạo, đánh cho Lư Tu bay ra sau, Ma Đao quỷ khiếu trên tay gã phát ra trận trận tiếng rung, giống như Quỷ Khấp.

Thẩm Lạc nhất tâm tam dụng, đồng thời thôi động nhiều món pháp bảo, nên uy lực cũng giảm, bị đánh lùi trở về.

Yêu vật Chân Tiên Vạn Yêu Minh xung quanh cũng nhao nhao bị khí lãng lật nhào, nhất thời khó mà đứng dậy, sợ hãi vạn phần.

Không gian pháp tắc do Kim Tiễn tạo ra, trong nháy mắt bị chém rách, Nhiếp Thải Châu cảm nhận được lực giam cầm quanh thân buông lỏng, dây cung Nhược Mộc Thần Cung được kéo căng, một mũi tên màu vàng "Vèo" một tiếng bắn nhanh ra.

Tiễn quang hiện lên, lại không giải vây cho mình, mà bắn thẳng về phía ngân trượng, phóng về phía Bạch Xuyên đang đánh lén sau lưng Thẩm Lạc.

Bạch Xuyên cảm nhận được trên mũi tên kia ngưng tụ lực lượng, cũng không dám chủ quan, chỉ có thể từ bỏ đánh lén, ngân trượng trên tay chỉ tới phía trước, pháp lực cuồn cuộn tuôn ra, như thương mâu đâm thẳng tới kim quang mũi tên.

Nhiếp Thải Châu không quản kết quả mũi tên bắn ra, lập tức thôi động vu lực, thân hình cực nhanh đi tới sau lưng Thẩm Lạc, đứng dựa lưng với hắn, bảo vệ hậu phương.

"Thế nào?" Nhiếp Thải Châu vội vàng hỏi.

"Cũng may đã tiến giai Thái Ất trung kỳ, nếu không rất khó đồng thời ngăn cản nhiều người vây công như vậy." Thẩm Lạc cũng từ đáy lòng nói.

Mười một chuôi Thuần Dương phi kiếm nhao nhao bay lượn về, lơ lửng trước người Thẩm Lạc, Hủy Diệt Minh Vương cũng từ trên trời rơi xuống, như Chiến Thần hộ vệ, đứng lặng bên cạnh hắn.

Hai người một yển giáp bảo vệ nhau, vững như pháo đài không thể đánh hạ.

"Cũng là Thái Ất cảnh, sao tên này có nhiều thủ đoạn như vậy, còn khó chơi như thế?" Lư Tu chau mày, nhịn không được thở dài.

"Chúng ta đồng thời vận dụng lực lượng pháp tắc, điệp gia không gian pháp tắc áp chế hắn, ta không tin không thể ngăn chặn hắn." Sắc mặt Kim Tiễn âm trầm, truyền âm cho mấy người.

Trong lúc mấy người thương lượng, Thẩm Lạc và Nhiếp Thải Châu cũng truyền âm thương nghị.

Chiến sự tạm ngừng, sau thời gian hoà bình ngắn ngủi, mấy người Bạch Xuyên đồng thời vận khởi lực lượng pháp tắc, từng luồng từng luồng pháp tắc từ trên thân mỗi người bắn ra, nhào về phía hai người Thẩm Lạc.

Không gian xung quanh bị lực lượng mấy người làm phát sinh biến hóa, đông đảo tu sĩ Yêu tộc Chân Tiên nhao nhao lui lại, né tránh ra xa.

Lần này, không cần ai nhắc nhở, cả bọn đồng thời thi triển toàn lực, thề phải diệt sát hai người Thẩm Lạc.

Khi không gian pháp tắc bao phủ tới, dòng thời gian xung quanh phảng phất trong nháy mắt chậm lại, vẻn vẹn chỉ một cái chớp mắt, lực lượng pháp tắc năm người đã trút xuống.

Chỉ là lúc lực lượng pháp tắc bọn họ rơi xuống đã rỗng tuếch, hai người Thẩm Lạc cùng yển giáp và phi kiếm đồng thời biến mất không thấy.

"Ở bên kia!" Con ngươi Bạch Xuyên co rụt lại, chỉ hướng tòa Kim Quang đại trận bên kia.

Đám người nghe tiếng nhìn lại, liền thấy hai ngươi Thẩm Lạc cùng Nhiếp Thải Châu nắm tay nhau nhảy lên, vọt thẳng vào trong Kim Quang đại trận.

Giờ khắc này, Ma tộc Ma Kha, Tử tiên sinh đang bay lượn trên một hẻm núi của vách núi đá, trên đường đi gặp phải một ít linh thảo linh quáng, hai người cũng không thèm nhìn chút nào.

Quanh hai người bao phủ một tầng ngân quang, phảng phất ngân diễm thiêu đốt, rung động xuy xuy, tốc độ bay dị thường nhanh chóng, tựa hồ ngân quang kia có công hiệu phá giải cấm chế xung quanh.

"Mau nhanh thêm chút, cần phải đuổi tới đáy hẻm núi trước khi tất cả mọi người tới đây." Tử tiên sinh nói.

"Không cần ngươi nhắc nhở, ta biết." Ma Kha hừ lạnh một tiếng, nhanh hơn mấy phần.

Một bên khác hẻm núi to lớn này, Tôn Ngộ Không, Văn Thù, Phổ Hiền, Tiểu Bạch Long đang đứng trên hư không.

"Vì sao bỏ lại Thẩm đạo hữu? Thực lực hắn cao cường, bảo vật đông đảo, nếu cùng nhau hành động, gặp phải cường địch nhất định có thể giúp đỡ nhau." Tôn Ngộ Không nhìn về phía Văn Thù, mặt âm trầm nói.

Y nhiều phiên tương trợ Thẩm Lạc, thậm chí giúp đỡ lĩnh ngộ Lực Lượng Pháp Tắc, mục đích là muốn lôi kéo hắn giúp đỡ, nào ngờ mới vừa tiến vào Thần Ma Tỉnh, sắp sửa truyền tống tới đây, Văn Thù đột nhiên thi pháp ngăn cách khí tức Thẩm Lạc cùng bốn người bọn gã, để hắn truyền tống đến nơi khác.

Hẻm núi này to lớn vô cùng, thần thức lại khó đi, đi nơi nào tìm Thẩm Lạc.

"Lúc trước ta đã nói, đồ vật trong Thần Ma Tỉnh này phật môn nhất định phải có được, tuyệt đối không thể để ngoại nhân đồng hành." Văn Thù Bồ Tát từ tốn nói.

"Phẩm chất Thẩm đạo hữu, ta biết rất rõ, tuyệt không phải kẻ gian ác, cũng không phải hạng người tham lam, cứ để hắn gặp vậy kia một lần thì thế nào, chẳng lẽ hắn còn có thể chiếm được?" Tôn Ngộ Không càng bất mãn.

"Ta đang lo lắng điểm này." Văn Thù Bồ Tát trầm giọng nói.

"Cái này sao có thể, muốn khống chế cửa vào nơi đây, cần có Đại Chân Ánh Tượng Không Gian Linh Phù tương trợ. . ." Tôn Ngộ Không cau mày nói.

"Trên người hắn đang có một tấm Đại Chân Ánh Tượng Không Gian Linh Phù." Văn Thù Bồ Tát đột nhiên lên tiếng, cắt ngang lời Tôn Ngộ Không.

"Cái gì! Thẩm đạo hữu có Đại Chân Ánh Tượng Không Gian Linh Phù! Ngươi cảm ứng đúng chứ?" Tôn Ngộ Không lấy làm kinh hãi, khó tin hỏi.

"Tự nhiên, hắn chắc là chưa tế luyện phù này, tản ra một chút ba động không gian, ta dùng Không Gian Linh Phù cảm ứng phi thường rõ ràng, tuyệt sẽ không sai." Văn Thù Bồ Tát lấy ra một tấm linh phù màu bạc, nhìn giống như đúc tấm Không Gian Linh Phù của Thẩm Lạc.

"Hắn lấy được nó từ nơi nào? Tấm linh phù của Phương Thốn sơn nhiều năm trước đã mất, hẳn là đã rơi vào tay Thẩm Lạc?" Phổ Hiền Bồ Tát bên cạnh cũng lấy làm kinh hãi.

"Linh phù Phương Thốn sơn đã bị Ma tộc chiếm, hẳn là còn trong tay bốn Ma tộc kia, còn lại chỉ có tấm trong tay Đại Đường Viên Thiên Cương. Theo ta được biết, Viên Thiên Cương rất coi trọng Thẩm Lạc, Không Gian Linh Phù trên thân hắn hẳn là Viên Thiên Cương cho." Văn Thù Bồ Tát đoán.

"Viên Thiên Cương lại dám đánh chủ ý với Linh Sơn chúng ta!" Trong mắt Phổ Hiền Bồ Tát hiện lên một chút giận dữ.

"Cũng không thể nói như vậy, ngày đó lúc phân phát cửa vào Thần Ma Tỉnh, ba bên cũng đã nói rõ, nếu ném đi vật này, hai nhà khác có thể nhúng tay tranh đoạt." Văn Thù Bồ Tát bình tĩnh nói.

Tôn Ngộ Không trầm mặc tại đó, không tham dự câu chuyện hai người.

"Đi nhanh đi, chúng ta đã trì hoãn rất lâu, chớ để Ma tộc hoặc là Thẩm Lạc đoạt trước." Văn Thù Bồ Tát nhìn Tôn Ngộ Không một chút, dẫn đâu bay về hướng đáy hẻm núi, Phổ Hiền Bồ Tát theo sát phía sau.

"Đại sư huynh, chúng ta cũng đi thôi." Tiểu Bạch Long đi tới bên cạnh Tôn Ngộ Không.

Tôn Ngộ Không nhìn gã một cái, khẽ vuốt cằm, cùng bay tới phía trước.

Văn Thù Bồ Tát tụng niệm chú ngữ, thôi động linh phù trên tay.

Trên thân mấy người đồng thời sáng lên một tầng ngân quang, vậy mà có thể trừ khử cấm chế xung quanh ảnh hưởng, nhanh chóng tiến lên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận