Đại Mộng Chủ

Chương 1408: Lưu hắn một mạng

"Đây là lực lượng gì, vậy mà có thể áp chế huyết mạch Chân Long thể nội chúng ta? Chẳng lẽ là Tổ Long lực trong truyền thuyết?" Thần sắc Ngao Trọng đại biến, la lên thất thanh.

"Tổ Long?" Ánh mắt Thẩm Lạc khẽ động, trước kia hình như hắn thấy cái tên này trên bản điển tịch nào đó, tựa hồ là chỉ tiên tổ tất cả Long tộc.

"Ha ha, Ngao Trọng thế chất không hổ là Nhị hoàng tử Đông Hải Long Cung, kiến thức đúng là uyên bác! Không sai, đây là lực lượng Tổ Long Hồng Hoang, chung tổ tất cả Long tộc chúng ta, chỉ cần có thể triệt để nắm giữ Tổ Long lực, Tứ Hải Long tộc ta sẽ không sợ bất luận kẻ nào, địa vị ngang với Thiên Đình, tái hiện vô thượng huy hoàng Thái Cổ Long tộc ta!" Trong mắt Ngao Nhuận lộ ra quang mang cuồng nhiệt không gì sánh được.

"Ngao Trọng, Ngao Hoằng hai vị thế chất, đại ca thông thái rởm, vì tương lai Long tộc ta, đành phải thanh trừ lão, trong chư vị hoàng tử Đông Hải, hai người các ngươi là đáng chú ý nhất, nếu đứng ở bên chúng ta, ta có thể truyền Tổ Long lực này cho hai người các ngươi, cố gắng vì tương lai Long tộc!" Trên tay Ngao Khâm bên kia hiện lên kim quang, cũng xuất hiện một chùm sáng màu vàng, khí tức trong nháy mắt tăng vọt, nhìn về phía Ngao Hoằng và Ngao Trọng nói.

Ngao Trọng nhìn kim quang trong tay hai người, ánh mắt chớp động không thôi, tựa hồ đang phân vân.

"Nhị ca, những tặc tử kia âm mưu ám hại phụ vương, là đại địch không chết không thôi của Đông Hải Long Cung chúng ta, lời của bọn hắn sao có thể tin tưởng được!" Ngao Hoằng nhìn thấy thần sắc Ngao Trọng như vậy, vội vàng nói.

"Đại địch? Không ngờ ánh mắt Ngao Hoằng thế chất thiển cận như vậy, không đủ mưu. Ngao Trọng thế chất, ngươi là người thông minh, chớ làm chuyện điên rồ, giết Ngao Hoằng, ngươi sẽ là Đông Hải Long Vương, Tứ Hải chúng ta liên thủ, thành công triệu hoán về Tổ Long, chính là ngày thay đổi thiên địa!" Nam Hải Long Vương Ngao Khâm lạnh lẽo nhìn Ngao Hoằng một chút, khuyên nhủ Ngao Trọng.

Ngao Trọng nghe vậy thần sắc đột nhiên thay đổi, nhưng rất nhanh lại trầm mặc xuống.

"Ngao Trọng điện hạ, chớ nghe bọn hắn mê hoặc, bốn người này hôm nay đã giết phụ thân ngươi, làm sao không sợ ngươi phục thù, há lại chân tâm thật ý lôi kéo ngươi, chẳng qua là muốn để huynh đệ các ngươi tự giết lẫn nhau thôi." Ánh mắt Thẩm Lạc sáng lên, mở miệng nhắc nhở.

Chuyện trước mắt tựa hồ sắp diễn biến thành nội bộ Long tộc tranh đấu, hắn là một ngoại nhân vốn không nên chen vào, nhưng Thấm Huyết Cửu Ly Châu đang ở Đông Hải Long Cung, không thể để cho Tam Hải Long Vương khác khống chế Đông Hải Long Cung.

"Hừ, chuyện Long tộc, khi nào đến phiên một Nhân tộc như ngươi xen vào, câm miệng cho ta!" Ngao Nhuận bỗng nhiên nhìn về phía Thẩm Lạc, trong tay trống rỗng thêm ra một thanh trường kiếm màu thủy lam, chém tới trái phải Thẩm Lạc.

Hai đạo kiếm khí như gợn nước dài chừng mười trượng phá không chém tới, xung quanh bao phủ tầng tầng lam quang, phát ra thanh âm ào ào như sóng dữ.

Thẩm Lạc thấy thế cười lạnh một tiếng, tay vung lên, hai đạo kiếm khí màu đỏ bắn ra.

"Keng keng" hai tiếng kiếm minh va chạm vang lên, hai đạo vết kiếm gợn nước ứng thanh mà nát, mà kiếm khí màu đỏ chớp động hai lần, sau đó mới tiêu tán.

Con ngươi Ngao Nhuận co rụt lại, không tiếp tục xuất thủ nữa.

Thẩm Lạc vừa rồi giao thủ cùng Ngao Vũ, Ngao Thuận đã thể hiện ra thực lực bất phàm, bây giờ lại hời hợt ngăn cản một kích chuôi Sương Lãnh Cửu Châu kiếm này, quả thực không thể khinh thường.

Bất quá vừa rồi gã cũng chưa thi triển ra thực lực chân chính, mặc dù có chút kiêng kị, cũng không cảm thấy mình ứng phó không được Thẩm Lạc.

"Hồng Hoang Tổ Long đúng là cộng chủ Long tộc ta, có được uy năng kinh thiên động địa, các ngươi nếu muốn triệu hoán hắn, ta có thể giúp một tay, chỉ là ta làm sao tin tưởng các ngươi sẽ không diệt trừ ta?" Ngao Trọng chần chừ thật lâu, chậm rãi nói.

"Nhị ca!" Trên mặt Ngao Hoằng lộ ra vẻ khó tin, nhưng Ngao Trọng không để ý chút nào.

"Ngao Trọng thế chất quả nhiên là người thông minh, chuyện ngươi lo lắng hoàn toàn không cần thiết. Thực lực Đông Hải Long Cung thâm hậu, chúng ta trừ đi Ngao Quảng, sẽ không người khống chế thế cục, toàn bộ Đông Hải Long Cung thế tất lâm vào đại loạn, đó cũng không phải là thứ chúng ta muốn nhìn thấy. Mà triệu hoán Tổ Long đại nhân, cần dùng đến Thấm Huyết Cửu Ly Châu của Đông Hải Long Cung các ngươi, vật này không phải Đông Hải Long Vương thì không thể điều khiển. Bởi vậy bất luận là thế cục trấn áp Đông Hải, hay là triệu hoán Tổ Long đại nhân, đều phải được Đông Hải Long Vương ủng hộ mới được." Ngao Khâm vừa cười vừa nói.

Thẩm Lạc nghe lời này, hai mắt khẽ híp một cái.

Nếu Ngao Hoằng, Ngao Trọng lựa chọn hòa giải với Tam Hải Long Vương khác, hắn cũng vô ý tham gia vào, nhưng bọn Ngao Khâm đánh chủ ý tới Thấm Huyết Cửu Ly Châu, hắn không thể không can dự vào.

"Có thể không giết Ngao Hoằng không?" Ngao Trọng nghe vậy sắc mặt buông lỏng, trầm ngâm một chút lại hỏi một câu.

Lời vừa nói ra, tất cả mọi người ở đây lộ vẻ ngạc nhiên.

"Ai. . ." Thẩm Lạc thì âm thầm lắc đầu, không khỏi thở dài một tiếng.

"Không ngờ, huynh đệ các ngươi tình nghĩa cũng không cạn, lúc này đang tranh danh đoạt vị, ngươi lại còn nghĩ đến lưu hắn một mạng? Bất quá. . . Ngươi xác định hắn sẽ mang phần nhân tình nấyo?" Ngao Khâm cười nhìn thoáng qua Ngao Hoằng, nói.

"Nằm mơ, ta dù chiến tử, cũng sẽ không khuất phục các ngươi." Ngao Hoằng nhìn phụ vương ngã trên mặt đất, lửa giận hai mắt cơ hồ muốn trào ra.

"Xem đi, chó cắn càn rồi? Vị đệ đệ này của người, chúng ta xem nó từ nhỏ lớn lên, hắn có thể như thế, chúng ta cũng không kỳ quái, cho nên ngay từ đầu cũng không muốn lôi kéo hắn. Chỉ là, giữ lại hắn thủy chung là tai họa, không bằng để thúc thúc giúp ngươi xử lý sạch sẽ, chấm dứt hậu hoạn." Ngao Nhuận giang tay ra, nói.

"Vậy làm phiền." Ngao Trọng thở dài, chậm rãi quay lưng đi, không tiếp tục nhìn về phía Ngao Hoằng.

Ngao Nhuận và Ngao Thuận liếc nhau, thân hình hai người đồng thời khẽ động, một trái một phải đánh về phía Ngao Hoằng.

"Long Ngâm, Thừa Phong Phá Lãng." Ngao Nhuận quát lớn một tiếng.

Một tiếng long ngâm vang lên rõ to, trên thân gã và Ngao Thuận đều có một đạo long ảnh hiển hiện, gào thét trùng thiên, lập tức khí tức trên thân hai người tăng vọt, đồng thời đạt đến Chân Tiên đỉnh phong, thân hình giống như quỷ mị, hóa thành hai đạo tàn ảnh, biến mất không thấy gì nữa.

Ngao Hoằng thấy thế, lạnh cả tim.

Hai lão gia hỏa này vừa ra tay chính là sát chiêu, hoàn toàn không có lòng thương hại chút nào.

Dưới hai Long Vương đồng thời động thủ, Nam Hải Long Vương Ngao Khâm lại một mực thờ ơ lạnh nhạt, ánh mắt giống như dừng lại trên người Ngao Hoằng, kì thực lại cẩn thận lưu ý Ngao Trọng.

Ngao Trọng lại quay người đứng đấy, bộ dạng không muốn nhúng tay vào.

Tiếp theo một cái chớp mắt, thân hình hai Long Vương đồng thời hiển hiện, một trái bên trên, một phải bên dưới, đều hóa một chưởng thành vuốt rồng, năm ngón tay như câu trảo lóng lánh hàn quang, chia ra chụp tới đầu lâu và đan điền Ngao Hoằng.

Ngao Hoằng vừa muốn động thì đã chậm, mới lùi lại một bước, hai vuốt rồng đã tả hữu đến gần, đâm xuyên đầu lâu cùng đan điền y, tiếp đó thân thể y bị xé thành mảnh nhỏ.

"Ngao Hoằng. . ." Thẩm Lạc vô thức cả kinh kêu lên.

Nhưng hắn còn chưa kêu xong, bỗng thấy thân ảnh bị xé nát kia, ở trong cũng không có vết máu bắn ra, thân hình hóa thành liên tiếp bọt khí trong suốt, tiêu tán ra.

Tiếp theo một cái chớp mắt, sau lưng Bắc Hải Long Vương Ngao Thuận bỗng nhiên có một tiếng gió phá không vang lên!

Một đạo hàn quang xé rách hư không, một cây Tuyết Lượng Ngân Thương từ đó bỗng nhiên đâm ra, thẳng đến hậu tâm Ngao Thuận.

Sau ngân thương là khuôn mặt nghiêm túc lạnh lùng của Ngao Hoằng, khó mà che giấu sát ý lành lạnh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận