Đại Mộng Chủ

Chương 1888: Chọc giận

Kính Yêu kêu cứu chưa xong, ngay hông đã bị một đầu dải lụa màu quấn lấy, một cỗ lực lượng ấm áp cuốn tới, bỗng nhiên kéo nàng một cái.

Thân hình nàng bay ra sau, bị ném thẳng vào trong Tiêu Dao Kính.

Cũng không phải Thẩm Lạc ghét bỏ chiến lực nàng không tốt, chỉ là tình huống trước mắt, hắn và Nhiếp Thải Châu phối hợp càng thêm ăn ý, cho dù muốn chạy trốn cũng càng thêm dễ dàng, thả nàng ở bên ngoài ngược lại không dễ thoát.

Phía trước, một đầu Tuyết Long đâm vào mặt đất, thanh âm nổ đùng vang lên, vô số đá vụn bắn tung toé, bay vụt ra bốn phương tám hướng.

Ánh mắt Thẩm Lạc ngưng tụ, lập tức vung tay lên, Huyết Phách Nguyên Phiên bắn ra, rơi vào trước người hắn và Nhiếp Thải Châu, căng ra một màn sáng màu đỏ ngăn trở phía trước.

Trong nháy mắt màn sáng dâng lên, pháp lực Thái Ất thể nội Thẩm Lạc trào ra, công pháp Hoàng Đế Nội Kinh lại lần nữa vận chuyển, một tầng pháp lực hùng hậu tràn vào Huyết Phách Nguyên Phiên, khiến cho huyết quang phát ra bên trên lập tức ngưng thực gấp đôi.

Sương trắng cực hàn vẩy ra từ loạn thạch, không ngừng đập nện vào trên màn sáng màu đỏ, thanh âm nổ đùng không ngừng rung động.

Bất quá sau một lát, trên màn sáng màu đỏ đã bị đánh cho mấp mô, rách nát không chịu nổi.

Mà càng làm Thẩm Lạc ngạc nhiên chính là, sương trắng trên màn sáng cũng lan tràn ra, khí cực hàn thuận theo màn sáng bò lên, từng bước một xâm nhập bản thể Huyết Phách Nguyên Phiên.

"Két" một tiếng, vang lên một tiếng vỡ vụn thanh thuý.

Màn sáng màu đỏ lại bị loạn thạch đánh trúng, rốt cuộc chống đỡ không nổi vỡ vụn ra.

Thẩm Lạc không do dự, lập tức thu Huyết Phách Nguyên Phiên lại.

Hắn không lùi mà tiến tới, một bước tới phía trước, Minh Hồng Chiến Đao trên tay truyền đến một tiếng hú gọi, lần nữa phách trảm xuống đầu tuyết long kia.

Đao mang màu xanh lá phản chiếu nửa bầu trời, thanh âm đao chấn vang vọng cửu tiêu.

Lúc lưỡi đao rơi xuống, trong hư không còn sót lại linh khí và ma khí phảng phất bị đao quang lôi kéo theo, cùng nhau rơi xuống chỗ đao chém, sương mù đen trắng cuồn cuộn lúc trước bị hàn khí bức lui lại lần nữa xâm nhập đến, thanh thế to lớn.

"Ầm" một tiếng nổ đùng!

Đao quang rơi vào đầu lâu Tuyết Long, trong nháy mắt vỡ ra.

Vô số sương tuyết nổ tung ra, trên đầu rồng bị một đường đao quang chia cắt, chợt kéo dài ra sau thân thể, long thân một phân thành hai, sau đó bị đao khí cường đại xé rách, triệt để nổ bể ra.

Bây giờ Thẩm Lạc đã là Thái Ất cảnh trung kỳ, lại lĩnh ngộ sơ bộ Lực Lượng Pháp Tắc, uy thế một đao này không thể bảo là không mạnh, đao quang làm băng liệt toàn bộ Tuyết Long, lại khiến sương mù đen trắng do mình dẫn tới băng tán, cuối cùng chém ra trên mặt đất một khe rãnh cực sâu, lúc này mới triệt để kết thúc.

Tâm thần đám người Vạn Yêu minh rung mạnh, Lư Tu và Thổ Hồn Trúc cũng cả kinh.

"Thái Ất cảnh trung kỳ!" Ánh mắt Bạch Xuyên chớp lên.

"Hắn quả nhiên mạnh hơn trước, xem ra trước đó đã ẩn giấu đi thực lực chân chính." Lư Tu không khỏi tán thán.

"Trách không được dám ở trước mặt chúng ta, trắng trợn đánh lén Tử tiên sinh." Thổ Hồn Trúc cũng nói.

Kim Tiễn và Hữu Hùng Khôn khó được ăn ý liếc nhau một cái, trong lòng đều toát ra một ý niệm, thì ra lúc trước ta thua không oan.

"Lư đạo hữu, hai vị cũng đừng che giấu nữa, chúng ta đồng loạt ra tay, thế nào?" Bạch Xuyên hỏi.

"Được." Lư Tu không chút do dự, lập tức đáp.

Thổ Hồn Trúc cũng gật đầu nhẹ.

Ba người vừa mới thương định xanh, một đạo ánh đao màu xanh lục lần nữa bắn đến, lại chém tới phía Thổ Hồn Trúc.

Trước người Thổ Hồn Trúc sáng lên huyết quang, viên xích huyết châu kia bay gấp ra, mặt ngoài sáng lên một mảnh huyết sắc quang mang, lơ lửng giữa trời nghênh đón đạo ánh đao màu xanh lục kia.

Cả hai vừa mới va chạm, ánh đao màu xanh lục đã cắt vào trong màn sáng màu đỏ, mắt thấy là sẽ bổ trúng bản thổ xích huyết châu.

"Hóa Huyết Ma Công." Thổ Hồn Trúc quát lớn một tiếng.

Trong màn sáng màu đỏ quang mang đại thịnh, ánh đao màu xanh lục lại bị huyết quang xâm nhiễm, cấp tốc sụp đổ.

"Có loại lực lượng giống với uế huyết pháp tắc." Thẩm Lạc trầm ngâm nói.

Đúng lúc này, một thanh âm quỷ khiếu sắc nhọn bỗng nhiên vang lên, một đạo đao quang màu đen phá không đánh tới, thẳng đến đầu lâu Thẩm Lạc.

Tâm thần Thẩm Lạc chấn động, cho dù có Bất Chu Trấn Thần Pháp hộ vệ, vẫn khó tránh khỏi tâm linh chập chờn một hồi.

Chỉ ngắn ngủi thất thần, hắn lập tức khôi phục thần trí, khi nhìn rõ phương vị Lư Tu, hắn thôi động Súc Địa Xích trong tay áo, thân hình trong nháy mắt biến mất tại chỗ.

Lư Tu thấy một đao phách không, trong lòng lập tức xiết chặt, sau lưng lập tức vang lên tiếng xé gió, một đạo đao mang quét ngang tới cổ gã.

Nhưng vào lúc này, một thanh âm lạnh như băng truyền đến: "Vạn Cổ Hàn Cương."

Thanh âm kia vang lên, miệng mũi Bạch Xuyên có từng tia từng sợi hàn khí màu trắng tuôn ra, phảng phất ngôn xuất pháp tùy, trong hư không trăm trượng đột nhiên hạ xuống sương trắng, không gian cũng giống như bị khí băng hàn đông cứng.

Thẩm Lạc cảm thấy một sợi hàn ý thấm vào cốt tủy, động tác vung đao cũng hơi trì trệ theo, đến mức bị Lư Tu tuỳ tiện tránh né.

"Lực lượng pháp tắc!" Hắn lập tức nhận ra biến hóa xung quanh.

"Vù . . ."

Bạch Xuyên quát nhẹ một tiếng, chỉ một thoáng cuồn cuộn hàn khí trắng nồng từ trong miệng y bắn ra, như giang hà dậy sóng tuôn ra mãnh liệt, bên trong cuốn theo ngàn vạn đạo Băng Tinh Tuyết phiến, như vô số chuôi phong nhận bén nhọn chém về phía Thẩm Lạc.

Cùng lúc đó, một viên xích hồng huyết châu từ trên đỉnh đầu Thẩm Lạc rơi xuống, ở trong tuôn ra một đầu huyết sắc giang hà, quét tới Thẩm Lạc, ở trong cũng dao động lực lượng pháp tắc.

Thẩm Lạc cảm thấy tinh huyết toàn thân tựa hồ bị huyết hà kia dẫn động, trong nháy mắt xông lên, cả khuôn mặt kìm nén đến đỏ bừng, khí tức toàn thân đại loạn, ngay cả pháp lực vận chuyển cũng không thoải mái.

"Đi chết đi."

Lư Tu thoát thân ra quát lớn một tiếng, hai tay cầm đao như trường thương, đâm thẳng đến tim Thẩm Lạc.

Dưới ba bên giáp công, Thẩm Lạc nguy hiểm trùng điệp.

"Phu quân!" Nhiếp Thải Châu la lên một tiếng, huyết mạch lực trong người dẫn động, muốn tới cứu viện.

Nhưng thân ảnh Kim Tiễn và Hữu Hùng Khôn lóe lên, ngăn ở phía trước.

"Mơ tưởng nhúng tay." Kim Tiễn cười lạnh một tiếng, năm ngón tay liên động, vạch hư không trước người một cái.

Chỉ thấy năm tia sáng màu máu từ đầu ngón tay gã phóng ra, bắn nhanh tới Nhiếp Thải Châu, trong sát na này đất trời biến thành màu đỏ như máu, bị một cỗ lực lượng pháp tắc bao phủ.

Nhiếp Thải Châu cảm thấy thân thể trầm xuống, phảng phất có một tòa thành trì đặt ở trên thân, lúc này không thể động đậy, pháp lực cũng gần như ngưng kết, lập tức hoảng sợ.

Hữu Hùng Khôn cũng hiện ra bản thể cự hùng, ôm lấy một cây Bàn Long Trụ tráng kiện, phía trên điện quang quấn quanh, tiếng sấm vang rền, đập mạnh xuống Nhiếp Thải Châu.

Nhiếp Thải Châu tiến giai Thái Ất cảnh không lâu, chưa chạm tới lực lượng pháp tắc, vận dụng lực lượng thời gian vẫn dựa vào huyết mạch lực thôi động, lập tức bị hai người áp chế.

Thẩm Lạc liếc qua thấy Nhiếp Thải Châu bị hai người kia vây công, lửa giận trong lòng lập tức nhảy lên.

"Các ngươi muốn chết!"

Trong miệng hắn quát lớn một tiếng, sau lưng kim quang tăng vọt, mười một chuôi Thuần Dương phi kiếm cùng bắn ra, Thuần Dương khí nhóm lửa Chu Tước thần hỏa và Thái Dương Chân Hỏa, căn bản không sợ hàn khí đông kết, không bị ảnh hưởng chút nào bắn về phía Hữu Hùng Khôn.

Cùng lúc đó, một bộ yển giáp khổng lồ nổi lên, tay trái tay phải nắm chặt Lôi Thần Chùy và Liệt Nhật Chiến Phủ đã chữa trị, bay thẳng nhập không, nghênh hướng trường hà màu máu của Thổ Hồn Trúc.

Thẩm Lạc thì hai tay cầm đao bay thẳng đến Lư Tu, đối chọi gay gắt đâm tới.

Một sát na này, lực lượng toàn thân hắn tăng vọt, từng vòng từng vòng vầng sáng màu vàng từ quanh thân bắn ra, lực lượng pháp tắc sương tuyết cực hàn kia cũng không thể đông kết hắn mảy may.
Bạn cần đăng nhập để bình luận