Đại Mộng Chủ

Chương 1525: Thượng thành

Giữa đường, ba người Thẩm Lạc cũng gặp một phần yển giáp cùng người Thanh Khâu Hồ tộc công kích, bất quá đều bị Vô Danh trưởng lão và Thẩm Lạc nhẹ nhõm giải quyết.

Rất nhanh, ba người đi tới dưới Kình Thiên Giới.

Mặc dù không phải lần đầu tiên đứng gần quan sát Kình Thiên Giới, Thẩm Lạc vẫn như cũ cảm thấy rung động, vị cự nhân này chỉ lẳng lặng đứng lặng ở chỗ này, lại cho hắn cảm giác áp bách tựa như tu sĩ Thái Ất đích thân tới.

Vô Danh trưởng lão lấy ra lệnh bài trưởng lão của mình, vung về phía Kình Thiên Giới, trên lệnh bài yển văn cũng sáng lên từng vòng từng vòng theo.

Sau đó, Thẩm Lạc thấy một tầng lưu quang từ mặt đất dưới chân cự nhân dâng lên, như một vòng sáng bao quanh cự nhân bay thẳng vào không trung, thật sâu trong tầng mây.

"Cấm chế đã mở ra, chúng ta đi." Vô Danh trưởng lão khẽ quát một tiếng.

Ba người đồng thời phi thân vọt lên, bay thẳng lên không trung.

Rất nhanh, Thẩm Lạc đi tới Thiên Cơ thượng thành vốn được cánh tay Kình Thiên Giới nâng lên trong lòng bàn tay.

Khác với hạ thành lúc này hỗn loạn không chịu nổi, trong thượng thành hoàn toàn yên tĩnh tường hòa, không có dấu hiệu chém giết giao chiến.

"Đây là có chuyện gì, bọn hắn không tiến công thượng thành?" Thẩm Lạc ngạc nhiên hỏi.

"Cấm chế thượng thành trừ sơ đại thành chủ từng bố trí bên ngoài, thành chủ đời thứ hai và Tiểu Phu Tử cũng đều có bố trí khác, một khi Thiên Cơ thành bị tập kích sẽ tự phát động. Bọn Xa Thanh Thiên mặc dù có biện pháp mở ra cấm chế do sơ đại thành chủ lưu lại, nhưng trong thời gian ngắn tuyệt đối không mở ra được hai tầng cấm chế khác, tự nhiên cũng sẽ công không vào thượng thành." Vô Danh trưởng lão giải thích.

"Không tại thượng thành? Vậy cơ quan khống chế Kình Thiên Giới ở nơi nào?" Nhiếp Thải Châu hỏi.

"Hẳn là ở chỗ này?" Thẩm Lạc ngửa đầu nhìn lên đầu lâu khổng lồ của vị cự nhân này, chậm rãi nói.

Khuôn mặt cự nhân giống như đao tước búa bổ góc cạnh rõ ràng, trên mặt không có bất kỳ thần sắc gì, nhìn lạnh nhạt giống như một tôn thần linh vô tình quan sát nhân gian.

Ngay lúc ba người đang muốn tiếp cận, trên đỉnh đầu bỗng nhiên sáng lên một vầng sáng màu vàng đất, một cây trụ lớn màu vàng đất tráng kiện không gì sánh được trống rỗng hiện lên trong hư không, đập xuống phía bọn hắn.

Trên trụ lớn màu vàng đất kia khắc họa từng đạo yển văn phức tạp, vừa nhìn là biết không phải phàm phẩm.

Thẩm Lạc dẫn đầu nghênh tiếp, nâng lên một tay, vận chuyển Hoàng Đình Kinh đỡ lấy trụ lớn.

Trong nháy mắt bàn tay của hắn tiếp xúc đến trụ lớn, một cỗ cự lực như sơn nhạc đấu đá đánh tới, nhất thời có chút chống đỡ không nổi, hắn hít mạnh một hơi, lại nâng lên một tay, biến thành hai tay nắm nâng lên.

Thẩm Lạc dùng hai tay mặc dù chống đỡ trụ lớn màu vàng đất, thân hình vẫn bị ép tới không tự chủ được rơi xuống dưới, gần như sắp rơi xuống cánh tay Kình Thiên Giới, khó khăn lắm mới ổn định thân hình.

Nhưng vào lúc này, trên lỗ tai cự nhân truyền đến một tiếng cười "Hắc hắc", một bóng người từ trên trời giáng xuống, thân hình như thiên thạch đánh tới trụ lớn kia.

"Ầm ầm" một thanh âm vang lên.

Bóng người kia rơi ầm ầm trên trụ lớn, dưới chân gã lúc này sáng lên một vòng đồ án yển văn.

Ngay sau đó, từng tầng từng tầng vầng sáng màu vàng đất từ dưới chân gã bắn ra, không ngừng chạy dọc theo trụ lớn ép xuống Thẩm Lạc.

Thẩm Lạc cảm thấy phía trên đè xuống lực đạo trong nháy mắt tăng vọt gấp ba, không cách nào bảo trì thân hình treo trên bầu trời, bị ép rơi ầm ầm trên bàn tay Kình Thiên Giới.

Hai tay của hắn nâng bầu trời, hai chân uốn lượn, thân hình chấn động, mới thật không dễ dàng đánh tan cỗ lực đạo kia.

Ngay lúc hắn chuẩn bị phát lực phản kích, phía trên bỗng nhiên truyền đến một trận ba động thiên địa nguyên khí kịch liệt, nương theo là một tiếng kêu đau.

Lúc này Thẩm Lạc cảm thấy áp lực trên thân buông lỏng, vung tay nâng lên một chút, ném trụ lớn bay ra ngoài.

Trụ lớn bay ra ngoài hơn mười trượng, ở giữa không trung từ từ nhỏ dần, cho đến khi khôi phục lại hình dáng thanh trụ bình thường, bị một đại hán khôi ngô hói đầu, mũi tẹt tiếp nhận, một tay ôm ở bên hông.

Thẩm Lạc nhớ mang máng gia hỏa này giống như tên là "Xích Man Nhi", nhìn bộ dạng không quá thông minh, trong những người kia không có cảm giác tồn tại nhất, không ngờ thực lực lại không kém.

"Thẩm đạo hữu, ngươi không sao chứ?" Vô Danh trưởng lão đánh lui Xích Man Nhi, mở miệng dò hỏi.

"Ta không sao." Thẩm Lạc phi thân vọt lên, đi tới bên cạnh Vô Danh trưởng lão.

Lúc này hắn nhìn thấy, trên tay phải Vô Danh trưởng lão mang theo một cái bao tay cổ quái màu vàng nhạt, phía trên có đường vân yển văn màu bạc, hiển nhiên cũng là một kiện yển giáp.

"Xem ra ta đã đoán sai. Chúng ta liên thủ, tốc chiến tốc thắng." Vô Danh trưởng lão trầm giọng nói.

"Được."

Thẩm Lạc nói xong, đưa tay vung về phía Xích Man Nhi, trong tay áo bắn ra từng đạo ánh lửa, bảy chuôi Thuần Dương phi kiếm đồng thời bay múa ra, theo hình chim nhạn phóng tới Xích Man Nhi.

Theo Thẩm Lạc bấm pháp quyết, trên bảy thanh phi kiếm đồng thời bốc lên lửa cháy hừng hực, một Hỏa Diễm Cự Điểu kim ô nổi lên, há miệng phát ra một tiếng kêu to kiếm minh.

Kim Ô Hỏa Điểu vỗ cánh bay thẳng tới, Xích Man Nhi không sợ chút nào, hai tay ôm trụ lớn, thân eo uốn một vòng, vung trụ lớn nện tới hỏa điểu.

Tên trụ lớn sáng lên yển văn, thân trụ chưa đến, vậy mà sáng lên một mảnh vầng sáng màu vàng, phạm vi công kích trong nháy mắt mở rộng mấy lần, như một mặt cự thuẫn vọt tới Kim Ô Hỏa Điểu.

Nhưng ngay lúc cả hai sắp phát sinh va chạm, trong nháy mắt hai ngón tay Thẩm Lạc vẩy lên một cái, tiếp theo rơi xuống dưới.

Bảy thanh phi kiếm biến thành Kim Ô Hỏa Điểu xông lên, tránh khỏi vầng sáng màu vàng công kích, trong nháy mắt lại lao xuống phía dưới, mỏ nhọn hoả điểu chính là mũi của một thanh trường kiếm, đâm thẳng đến sườn Xích Man Nhi.

Lúc một kích này sắp đánh trúng gã, thân ảnh nhỏ gầy của Hậu Sơn đột nhiên từ bên cạnh xuất hiện, lòng bàn tay nâng một cái thanh đồng hồ lô, miệng hồ lô sáng lên vòng xoáy màu xanh, nghênh đón về phía hoả điểu.

Thẩm Lạc thấy thế, trong lòng cảnh báo, vội vàng vẫy một chiêu về phía phi kiếm, ý đồ gọi nó về.

Nhưng vòng xoáy màu xanh ở miệng hồ lô cơ hồ đã bao phủ lại bảy thanh phi kiếm, hoả diễm trên thân kiếm rõ ràng bị chếch đi, vọt qua phía vòng xoáy ở miệng hồ lô.

Bảy thanh phi kiếm nhất thời không cách nào triệu hồi, rất có khả năng bị hồ lô kia thôn phệ.

"Điện Thương Hải. . ." Đúng lúc này, một tiếng quát nhẹ từ bên cạnh truyền đến.

Một cỗ khí chí hàn ngưng tụ thành mũi tên tinh chuẩn bắn trúng thanh đồng hồ lô kia, làm cho thân hồ lô bị lệch đi, khiến vòng xoáy màu xanh cũng phát sinh chấn động theo.

Thẩm Lạc thuận thế vung bàn tay lên, bảy thanh phi kiếm đồng thời rung mạnh, hỏa diễm mặt ngoài nổ tung tứ tán.

Phi kiếm lúc này mới thoát khốn, bay ngược trở về trong tay áo hắn.

Băng tán hỏa diễm cũng không gây tổn thương nhiều cho Hậu Sơn và Xích Man Nhi, ngược lại là Nhiếp Thải Châu dùng chiêu Điện Thương Hải ngưng tụ thành mũi tên, khiến cho trên thanh đồng hồ lô ngưng kết ra một tầng băng sương, nửa ngày cũng không hòa tan.

Trong lòng Hậu Sơn có chút ảo não, Nạp Kiếm Hồ Lô này là bảo vật gã mô phỏng Kiếm Tiên nuôi Kiếm Hồ Lô chế thành, chuyên tinh thông thu lấy pháp bảo người khác, đặc biệt là các loại phi kiếm.

Chỉ tiếc hiệu quả bảo vật này có hạn, nhất định phải xuất kỳ bất ý mới có tác dụng, trước mắt Thẩm Lạc đã phòng bị, tự nhiên đã không còn cơ hội.

Gã tiện tay thu hồi hồ lô, nhảy thẳng lên trụ lớn trên tay Xích Man Nhi, lưng còng nhìn về phía ba người Thẩm Lạc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận