Đại Mộng Chủ

Chương 1840: Phần mộ Tổ Vu

"Chỉ cần tại hạ đủ khả năng, tất không chối từ." Thẩm Lạc kinh ngạc, suy nghĩ một chút rồi nói.

"Loại thần thông này, ban đầu chú ý đến hàn khí mãnh liệt, khuếch trương tứ phương, phạm vi công kích càng rộng càng tốt, nhưng đến cảnh giới cao thâm, cần thu liễm uy năng của nó. Hàn khí Điện Thương Hải của ngươi tuy mạnh mẽ, nhưng có thể xuất mà không thể thu, có thể khuếch trương mà không thể dừng, đả thương địch thủ cũng sẽ tổn thương mình, nếu có thể nội liễm, mượt mà thông suốt, thì cách cảnh giới viên mãn không xa." Tổ Long Hồn chỉ điểm.

"Nội liễm hàn khí, mượt mà thông suốt…" Thẩm Lạc lẩm bẩm lời của Tổ Long Hồn, đôi mắt chậm rãi sáng lên.

"Ta đã hiểu, đa tạ tiền bối chỉ điểm." Hắn thi lễ Long Hồn, sao đó bấm niệm pháp quyết điểm một cái.

Một đoàn Băng Diễm màu lam lớn chừng quả đấm tuột tay bắn xuất, không phát tán bao nhiêu hàn khí, đánh vào nước biển nơi nào đó cách ngoài mười mấy trượng.

Chỉ nghe "Két" Một tiếng, một băng tinh màu lam lớn mấy trượng hiển hiện, bên trong thình lình đóng băng một đầu dị thú nhân ngư.

Kích thước nhân ngư này như thường nhân, phần thân ngư bên dưới bị nứt, ẩn ẩn hóa thành đôi chân.

Mặc dù bị Hàn Băng băng phong, khí tức trên thân nhân ngư vẫn lan toả, thình lình đạt đến nửa bước Thái Ất.

Lúc này đám người Ngao Hoằng mới phát giác sự tồn tại của nhân ngư, không khỏi thất kinh.

Đầu dị thú nửa bước Thái Ất này ẩn núp gần như thế, nếu không phải Thẩm Lạc phát hiện tung tích của nó, hậu quả khó mà lường được.

"Không sai, nhanh như vậy đã có thể lĩnh ngộ phương pháp thu liễm hàn khí, xem ra ngươi có hi vọng tu luyện thần thông Điện Thương Hải đến cảnh giới đại viên mãn." Tổ Long Hồn khen.

"Đa tạ cát ngôn của tiền bối." Thẩm Lạc cười ha ha, lật tay lấy Chiến Thần Tiên ra, thôi động Phệ Hồn Đại Trận.

Một vòng xoáy to lớn màu đen bao phủ hai khối băng tinh, bộc phát một cỗ lực lượng phệ hồn dị thường cường đại.

Từng tia từng sợi tinh quang từ trong băng tinh màu lam, dung nhập Phệ Hồn Đại Trận.

Mặc dù thần hồn hậu duệ Cộng Công đã dung nhập các nơi toàn thân, nhưng lực lượng thần hồn vẫn tồn tại, Phệ Hồn Đại Trận đồng dạng có thể khắc chế bọn chúng.

Nhân ngư trong băng tinh nhanh chóng bị triệt để thôn phệ thần hồn, khí tức trên thân thể tiêu tán, biến thành từng bộ thi thể.

Phệ Hồn Đại Trận tiếp tục vận chuyển, từng sợi hồn lực tinh thuần rót vào thức hải Thẩm Lạc.

Tuy mỗi một sợi đều rất nhỏ, nhưng tụ ít thành nhiều, lúc trước hắn trị liệu thần hồn Nguyên Khâu, hồn lực tổn thất đã khôi phục.

Thẩm Lạc phất tay áo vung lên, lam quang trong tay chớp động, hai khối băng tinh phịch một tiếng vỡ vụn, thi thể đám dị thú nhân ngư theo đó rơi xuống.

Hắn phất tay áo vung lên, một đạo đao quang xanh biếc bắn xuất, Minh Hồng Đao bắn đến giảo sát thi thể đám dị thú nhân ngư.

Âm thanh "Xoẹt" "Xoẹt" Không ngừng, tất cả thi thể nhân ngư bị trảm thành hai đoạn, mà thân thể tàn phế cũng biến thành phi thường khô quắt, Yêu lực, Vu lực, Tinh khí đã bị hấp thu.

Minh Hồng Đao vốn một màu xanh biếc, đã biến thành màu lam nhạt, khí tức hung lệ cũng thu liễm, gần như khó mà nhận biết.

Thẩm Lạc biết do Minh Hồng Đao hấp thu đại lượng Vu lực Cộng Công mới như thế, cảm thấy mừng thầm, đưa tay thu đao này vào.

Đám người Ngao Hoằng nhìn Thẩm Lạc liên tiếp thi pháp, mặt mũi tràn đầy kinh ngạc đứng một bên.

Nhiếp Thải Châu sớm đã biết những thủ đoạn này của Thẩm Lạc, thần sắc bình tĩnh, bay xuống trước kiến trúc phần mộ kia, đưa tay chạm vào cửa mộ.

Cửa mộ đột nhiên dâng trào lam quang chói mắt, các nơi khác trên phần mộ hiển hiện từng làn từng làn lam ảnh, nhanh chóng du động, nhìn dị thường mỹ lệ.

"Câm chế?" Nhiếp Thải Châu vận chuyển Vu lực, cảm ứng phần mộ.

Soạt…

Soạt…

Lam ảnh trên phần mộ đột nhiên biến lớn gấp mười, hư ảnh sóng biển màu lam trùng trùng điệp điệp như đàn thú nổi giận, hung hăng vọt đến Nhiếp Thải Châu.

Thần sắc Nhiếp Thải Châu biến đổi, lập tức thôi động Vu lực và Pháp lực, bên ngoài thân hiển hiện kim bạch quang mang.

Nhưng phản ứng của nàng vẫn chậm một chút, kim bạch quang mang vừa xuất hiện, sóng biển màu lam đã đánh lên thân thể Nhiếp Thải Châu, đánh bay nàng ra xa, một ngụm máu tươi cũng theo đó phun ra.

Một đạo kim quang từ phía sau đỡ lấy thân thể Nhiếp Thải Châu, thân hình Thẩm Lạc thoáng xuất hiện.

"Thải Châu, muội không sao chứ?"

"Không sao, một chút vết thương nhỏ. Không ngờ khu di tích rách nát như thế, vẫn còn bảo tồn cấm chế lợi hại như vậy." Nhiếp Thải Châu thi triển thuật pháp chữa thương, sắc mặt hơi trắng khôi phục lại, vẫn còn khiếp sợ nhìn về phía phần mộ.

Lam ảnh trên kiến trúc nhanh chóng biến mất, chỉ mấy hơi thở đã triệt để ẩn giấu, phảng phất như chưa từng xuất hiện.

"Nơi đây tràn ngập Vu lực của Thủy Tổ Vu Cộng Công, nơi đây lại dưới đáy biển sâu, Vu lực cũng không tiêu tán, xung quanh không biết còn có bao nhiêu cấm chế, tất cả mọi người cẩn thận một chút." Thẩm Lạc cất giọng nói.

Nhiếp Thải Châu nghe Thẩm Lạc nói, đôi mắt có chút lóe lên.

Kể từ khi biết thân mình phụ huyết mạch Vu tộc, nàng một mực thu thập tin tức Vu tộc, tự nhiên cũng biết Tổ Vu Cộng Công. Vu này thần thông quỷ dị, xác thực phải cẩn thận.

Đám người Ngao Hoằng nghe vậy, không khỏi kinh hãi, trong mắt lộ vẻ tham lam.

Cộng Công một trong mười hai vị Tổ Vu, phần mộ này chẳng lẽ của Cộng Công?

Nếu thật như thế, bên trong sẽ có trọng bảo Vu tộc.

Đám người Ngao Hoằng phân tán, nhanh chóng tìm kiếm, nhưng chỉ phát hiện mấy món linh tài, cũng không thu hoạch lớn.

Thẩm Lạc không gia nhập đội ngũ tìm kiếm, thân hình thoắt một cái, xuất hiện trước cửa phần mộ, hai tay bấm niệm pháp quyết.

Một đạo bạch quang từ đầu ngón tay hắn bắn ra, chui vào cửa mộ, thi triển Tam Tiêu Diệu Âm Thuật.

Thời gian qua, hắn không ngừng nghiên cứu Tam Tiêu Diệu Âm Thuật, Hỏa Linh Tử cũng chỉ điểm không ít, hắn đã nắm giữ cơ bản bí thuật dò xét thượng cổ này.

Cửa mộ tính cả kiến trúc xung quanh, lần nữa nổi lên hư ảnh sóng biển màu lam, ào ào lưu động, nhưng không kịch liệt như lúc Nhiếp Thải Châu dò xét.

Đám người Ngao Hoằng thấy cử động của Thẩm Lạc, đều nhanh chóng đi đến.

Thảm trạng lúc trước của Nhiếp Thải Châu, mấy người cũng nhìn thấy, cấm chế trên phần mộ này uy lực kinh người, bọn họ chỉ có thể chờ Thẩm Lạc dò xét.

Linh quang màu trắng không ngừng lan tràn trên cửa mộ, Thẩm Lạc dần dần dò xét được tình huống cấm chế.

Cấm chế này hoàn toàn khác những cấm chế mà hắn đã từng gặp, nhìn như chỉ có một tầng cấm chế, kì thực tầng cấm chế này lại từ số lượng cấm chế phong phú tổ hợp mà thành, lấy trình độ Tam Tiêu Diệu Âm Thuật của hắn, cảm nhận được năm mươi mấy tầng cấm chế, tầng tầng chồng lên nhau.

Thẩm Lạc không dám cam đoan toàn bộ cấm chế lam ảnh chỉ có bấy nhiêu, trực giác nói cho hắn biết còn nhiều cấm chế tồn tại hơn, mà những cấm chế này lại tương dung một thể thủy mạch dưới lòng đất, công kích lam ảnh cấm chế, chẳng khác nào công kích thủy mạch Đông Hải Uyên.

Coi như hắn vận dụng Phiên Thiên Ấn, hoặc Hủy Diệt Minh Vương chỉ sợ cũng không làm nên chuyện.

"Đây là Thiên Trọng Điệp Lãng Trận! Vu trận bí truyền do Tổ Vu Cộng Công tự sáng tạo, trận này phiền toái lớn, bởi nó có thể tương dung thủy mạch phụ cận, trừ phi có thể hủy toàn bộ Đông Hải Uyên, nếu không mơ tưởng phá trận." Thanh âm Hỏa Linh Tử vang lên.

"Hủy Đông Hải Uyên! Chỉ sợ tồn tại Thiên Tôn, cũng không có khả năng tuỳ tiện làm được!" Sắc mặt Thẩm Lạc khó coi.

Hắn cũng biết muốn phá cấm cũng phi thường khó khăn, nhưng không ngờ khó đến loại trình độ này, nếu thật như Hỏa Linh Tử nói, vậy cơ hồ không thể nào làm được.

Bảo mộ trước mắt, chẳng lẽ chỉ có thể đứng nhìn?
Bạn cần đăng nhập để bình luận