Đại Mộng Chủ

Chương 1638: Đều mang tâm tư

"Quả nhiên khác trước." Thẩm Lạc lấy lại tinh thần, tán thán nói.

"Thay đổi không quá lớn, bên kia lúc chúng ta đi còn có thể nhìn thấy bình đài, có thể thấy được phương vị trên đó không thay đổi." Nhiếp Thải Châu điểm mũi chân lên sườn núi, nhìn lại.

Thẩm Lạc quay lại nhìn thoáng qua đại điện, phát hiện cửa điện bọn hắn mở ra, không biết đã đóng lại từ lúc nào, nếu không phải cấm chế trên cửa điện đã biến mất không thấy gì nữa, bọn hắn cơ hồ coi đây là một tòa đại điện chưa từng thăm dò.

Nghĩ đến đây, Thẩm Lạc cũng có chút do dự, có nên tiếp tục đặt tiêu ký cho cho tòa đại điện này hay không, dù sao bị Xa Thanh Thiên hay là Vu La nhìn thấy, cũng tương đương giúp bọn hắn loại bỏ một toà đại điện.

Bất quá rất nhanh, hắn quyết đinh, tay vung lên, trong tay áo bay ra một thanh Thuần Dương phi kiếm, khắc trên vách tường đại điện một vết kiếm thật sâu, cũng bám vào một đạo kiếm khí ở trong đó.

Sau đó, ánh mắt Thẩm Lạc nhìn qua một bên khác, là một tòa đại điện gần nhất.

"Tiếp đó, chúng ta đi bên kia đi."

Khai Minh Thiên Thú thuận theo tầm mắt hắn nhìn hướng bên kia, suy nghĩ một chút, lắc đầu nói: "Không ổn."

"Vì sao? Rõ ràng bên kia cách chúng ta gần nhất." Nhiếp Thải Châu khó hiểu hỏi.

"Bên kia nhìn khoảng cách thẳng xác thực gần nhất, nhưng chúng ta bên này lại không có đường thẳng liên thông bên đó, sơn lâm nơi này khác nơi khác, không phải có thể tùy ý xuyên qua. Một khi tùy tiện tiến vào, sẽ có mê thất nguy hiểm trong đó. Chúng ta nên đi đường, đi đường xa một chút, đi đến toà đại điện trên sườn ngọn núi kia đi." Khai Minh Thiên Thú vừa giải thích, vừa đưa tay chỉ.

Thẩm Lạc đưa mắt nhìn qua, chỉ thấy đối diện xa xôi, có một triền núi nhô lên, phía trên lẻ loi trơ trọi đứng lặng một tòa đại điện, từ một bên triền núi có một con đường hẹp uốn lượn quanh co, xuyên qua mấy ngã rẽ, một mực kéo dài đến bên này.

"Tốt, vậy đi bên kia." Thẩm Lạc đồng ý.

Một đường tiến lên cũng không vất vả, ba người bọn họ rất nhanh đi tới cung điện kia.

Chỉ là chờ bọn hắn thật vất vả chạy đến, mới phát hiện cấm chế ngoài cửa tòa đại điện này đã bị phá hư, đi vào trong đại điện tìm kiếm một phen, cũng không thu hoạch được gì.

"Nơi này còn có khí tức Vu La lưu lại, hẳn là bọn hắn đã chạy tới trước một bước." Thẩm Lạc nói.

"May mà nơi này cũng không phải là Thiên Yển cung." Nhiếp Thải Châu thở dài.

"Bất quá chúng ta cũng phải tăng nhanh tốc độ, bọn hắn đến đại điện càng nhiều, khả năng tìm tới Thiên Yển cung chân chính càng lớn." Khai Minh Thiên Thú có chút lo lắng nói.

"Không sai."

Ba người không dừng lại lâu, đi nhanh ra đại điện.

Đi ra ngoài điện, bọn hắn phát hiện, cảnh tượng bên ngoài lại phát sinh biến hóa, giờ phút này bọn hắn thình lình xuất hiện ở trên một chỗ địa thế thấp trũng trên núi, ngược lại một bên kia lại có một triền núi nhô ra.

Bất quá, trên triền núi nhô ra kia, cũng không có bất luận bóng dáng kiến trúc gì.

Thẩm Lạc vung tay lên, lần nữa ghi ấn ký cho tòa đại điện này, sau đó chọn lựa một đường núi, lại đi đến một tòa đại điện khác.

Thời gian như từng giọt từng giọt nước trôi qua, ba người Thẩm Lạc ở trên núi xuyên tới xuyên lui các đường nhỏ, tìm kiếm từng tòa đại điện, nhưng thủy chung không tìm được Thiên Yển cung chân chính.

Cũng may có Côn Lôn Kính che chở, bọn hắn bị Diệt thần nguyên quang tổn hại có hạn, nếu không cũng đã sớm không thể chống đỡ.

Ngay lúc tâm tình bọn hắn càng ngày càng nóng ruột, lúc tìm kiếm tòa đại điện thứ năm, không hẹn mà gặp một đội nhân mã khác.

Khi nhìn thấy nhóm ba người Thẩm Lạc, trên mặt bọn Vu La cũng không có vẻ gì kinh ngạc.

Ba người Thẩm Lạc thì sắc mặt xiết chặt, tất cả đều ngưng thần cảnh giới, nhao nhao lấy ra binh khí, chuẩn bị giao chiến.

Thấy cảnh này, Ám Ảnh Chiến Báo cùng Huyền Hỏa Thần Câu cũng đều nhao nhao lấy ra pháp bảo, một bộ tư thế phòng bị, nhưng Vu La lại phất phất tay, ra hiệu bọn họ thu hồi vũ khí.

"Thẩm đạo hữu, không vội động thủ, lúc trước chúng ta mặc dù có chút ma sát, thế nhưng cũng không nhất định phải phân ra sinh tử, dù mâu thuẫn không thể điều hòa, cũng không nhất định phải giải quyết bây giờ, ngươi nói có đúng hay không?" Vu La mở miệng nói.

"Rốt cuộc ngươi muốn nói cái gì?" Thẩm Lạc nhíu mày hỏi.

"Thẩm đạo hữu, không biết ngươi có hứng thú với việc tiến giai Thái Ất cảnh không?" Vu La lộ ý cười, hỏi.

"Lời ấy là ý gì?" Thẩm Lạc nghe vậy khẽ giật mình, nghi ngờ hỏi.

"Thực không dám giấu giếm, ta biết rõ một tòa Thiên Yển cung, mặc dù không phải là Thiên Yển cung chân chính, nhưng lại khác với những cung điện khác, bên trong giấu đại lượng bảo vật, trong đó có một kiện Tiên Linh chí bảo là Phỉ Thúy Lan trong truyền thuyết. Vật này là một trong chủ tài luyện chế Thái Thanh Đan, về phần công hiệu Thái Thanh đan là gì, chắc hẳn không cần ta nói thêm chứ?" Vu La vừa cười vừa nói.

Thẩm Lạc đương nhiên biết Thái Thanh đan, đây chính là linh đan diệu dược có tác dụng lớn tiến giai Thái Ất cảnh, có thể so với đỉnh cấp pháp bảo vô thượng bảo vật.

Hắn biết thiên tư mình không quá tốt, cho dù có kinh nghiệm tu hành trong mộng cảnh phụ trợ, muốn tiến giai Thái Ất cảnh cũng thập phần khó khăn, có thể nói, nếu không có dạng tiên đan như Thái Thanh đan phụ trợ, khả năng cả đời này sẽ vô vọng Thái Ất cảnh.

"Thế nào, Thẩm đạo hữu, có muốn liên thủ với chúng ta, cùng phá vỡ cấm chế đại điện kia không?" Vu La thấy Thẩm Lạc có vẻ xiêu lòng, vội vàng mở miệng hỏi.

"Điều kiện là gì?" Thẩm Lạc hỏi.

"Vị trí cung điện kia đặc thù, ta có thể mang các ngươi tìm tới, bất quá từ giờ trở đi, các ngươi cần dùng Côn Lôn Kính che chở chúng ta, đồng thời cùng chúng ta phá tan cấm chế. Sau khi tiến vào đại điện, Phỉ Thúy Lan thuộc về ngươi, tất cả những vật khác về tay chúng ta, thế nào?" Vu La mở miệng hỏi.

"Không thể nào." Thẩm Lạc quả quyết lắc đầu.

"Hợp tác cùng có lợi, Thẩm đạo hữu vì sao cự tuyệt?" Vu La nghe vậy, có chút ngạc nhiên hỏi.

"Trước tạm không nói giữa chúng ta không có tín nhiệm, chỉ nói đoạn đường này chúng ta phải che chở các ngươi không bị Diệt thần nguyên quang xâm hại, còn phải tham gia phá giải cấm chế, mà các ngươi chỉ dẫn đường tìm kiếm mà thôi, về sau lại chỉ cấp chúng ta một kiện Phỉ Thúy Lan, còn các ngươi lại lấy đi tất cả bảo vật khác, các ngươi cảm thấy thích hợp sao?" Thẩm Lạc cười lạnh một tiếng, hỏi ngược lại.

"Thẩm đạo hữu có chỗ không biết, cung điện trước mắt có thể xác định, chính là nơi chứa Phỉ Thúy Lan, về phần còn có bảo vật khác không, thì không cách nào xác định được, có lẽ bên trong cũng chỉ có món bảo vật này, vậy chúng ta sẽ tay không mà về, cho nên tất cả mọi người đều có phong hiểm. Mặt khác, chúng ta cũng không chỉ dẫn đường tìm kiếm mà thôi, nếu không có chúng ta chủ trì, chỉ sợ các ngươi tìm được cung điện kia, cũng không mở cửa điện ra được." Vu La cười lắc đầu nói.

Thẩm Lạc thấy thần sắc ả tự nhiên, rất có vẻ tự tin, cũng có chút chần chừ.

Lúc này, Khai Minh Thiên Thú bỗng nhiên truyền âm cho hắn, nói:

"Thẩm đạo hữu, bọn hắn hiểu rõ Thiên Yển cung này nhiều hơn chúng ta, ta thấy có thể hợp tác với bọn hắn một chút. Mà cùng một chỗ hành động, cũng có thể phòng ngừa bọn hắn tìm tới Thiên Yển cung chân chính trước chúng ta."
Bạn cần đăng nhập để bình luận