Đại Mộng Chủ

Chương 1346: Vu hãm

Thẩm Lạc nhân cơ hội này, hai tay chớp động Phong Lôi Linh Quang, thân hình càng như gió như điện, nhoáng một cái muốn từ lỗ hổng này xuyên thẳng ra ngoài.

Nhưng giờ phút này, xung quanh xiềng xích loé lên hắc quang, năm sáu cỗ hắc khí như xúc tu từ đó bắn ra, cuốn lấy thân thể Thẩm Lạc, vô cùng nhanh chóng lượn quanh vài vòng, một mực cầm cố hắn lại.

Trong hắc khí sát lực phun ra nuốt vào, lại là ma khí cực kỳ tinh khiết.

Thẩm Lạc không ngờ xiềng xích màu đen còn có biến hoá bực này, mặc dù bị nhốt, nhưng cũng không bối rối, hai tay toả sáng hào quang Phong Lôi linh văn, từng đạo hồ quang điện màu vàng bắn ra, đánh vào trên xúc tu ma khí.

Âm thanh sấm sét vang lên, ma khí trên xúc tu bị đánh tan không ít, những xúc tu kia mặc dù co nhỏ lại một chút, vẫn bền chắc không thể phá tiếp tục giam cấm thân thể của hắn.

Không chỉ như vậy, vô số ma văn màu đen nhỏ như nòng nọc từ trong xúc tu tiếp tục toát ra, thẩm thấu vào thân thể Thẩm Lạc.

Pháp lực hắn vận chuyển lập tức trì trệ, Phong Lôi linh văn trên hai tay cũng nhanh chóng ảm đạm, lập tức khiếp sợ, không còn dám khinh thường nữa.

"Khanh" "Khanh" hai tiếng duệ khiếu, hai đạo kiếm quang sáng tỏ một đỏ một kim từ trên người hắn bắn ra, trảm lên hắc khí xung quanh, chính là Thuần Dương Kiếm cùng Trảm Ma Tàn Kiếm.

Thuần Dương Kiếm trảm lên xúc tu, chỉ miễn cưỡng chui vào non nửa liền ngừng lại, so sánh thì chiến quả Trảm Ma Tàn Kiếm huy hoàng hơn nhiều, thanh âm xoẹt vang lên, chừng ba đầu hắc khí xúc tu bị chém đứt một cái.

Nhưng pháp lực Thẩm Lạc bị giam cầm hơn phân nửa, Trảm Ma Tàn Kiếm cũng chỉ có thể phát huy ra chừng đó uy lực.

Hắn đang muốn miễn cưỡng điều động pháp lực, liên tiếp thanh âm "Xuy xuy" đột nhiên truyền đến, lại có hơn mười đạo ma khí màu đen từ trong xiềng xích màu đen bắn ra.

Những hắc khí này càng to lớn hơn, mà phía trên hiện đầy ma văn, nếu bị nó cuốn lấy chỉ sợ sẽ bị giam cầm pháp lực hoàn toàn, thân thể cũng sẽ bị triệt để giam cầm.

Ý niệm trong lòng Thẩm Lạc nhanh quay ngược trở lại, lập tức thúc giục ma khí thể nội, tay trái kết ấn, tay phải hư không thành trảo.

Toàn bộ cánh tay hắn trong nháy mắt biến lớn gấp bội, từng sợi gân xanh nổi lên, hư ảnh một ma trảo màu đen lớn gần trượng lóe lên bên cạnh, chộp vào trên xúc tu hắc khí đang cầm cố thân thể của hắn.

"Xoẹt" một tiếng vang nhỏ, hắc khí cứng cỏi không gì sánh được vậy mà ứng thanh đứt gãy.

Hư ảnh ma trảo tiếp tục bắn ra phía trước, trong hư không lưu lại mấy đạo ngấn đen dài nhỏ, xẹt qua những hắc khí kia đang phóng tới.

Xuy xuy xuy!

Những hắc khí này cũng bị nhẹ nhõm chém thành hai đoạn, vỡ ra, bất quá hư ảnh ma trảo cũng hao hết lực lượng, lóe lên biến mất.

Thẩm Lạc vừa mừng vừa sợ, hư ảnh đạo ma trảo vừa rồi là một môn thần thông trên Xi Vưu Võ Quyết, tên là "Xi Vưu Bác". Theo trên Xi Vưu Võ Quyết nói, tu luyện tới cực hạn đủ để xé rách thiên khung, hắn vốn cho là nói khoa trương mà thôi, không ngờ chính mình vừa mới học, uy lực lại lớn như vậy.

Trong lúc ngạc nhiên, hắn cũng không quên tiếp tục phi độn ra ngoài, nhưng một đạo hồng quang như dây lụa đột nhiên từ bên ngoài phóng tới, vô cùng nhanh chóng quấn lấy thân thể của hắn, kéo ra ngoài một cái.

"Vèo" một tiếng, Thẩm Lạc bị kéo ra ngoài.

"Người nào?"

Đi ra đến bên ngoài, pháp lực của hắn vận chuyển cũng khôi phục bình thường, long ảnh màu vàng hiện lên, lập tức xé rách đạo hồng quang kia, đứng vững lại.

Mà tam bảo Huyền Hoàng Nhất Khí Côn, Thuần Dương Kiếm, Trảm Ma Tàn Kiếm cũng từ trong Tỏa Liên Ma Trận bắn ra, bay múa quanh thân thể của hắn, cảnh giác động tĩnh xung quanh.

Quá trình Thẩm Lạc đào thoát Tỏa Liên đại trận này mặc dù phức tạp, nhưng mỗi một bước đều nhanh như thiểm điện, trong chớp mắt đã hoàn thành.

Lúc này những người trong Tỏa Liên Ma Trận mới kịp phản ứng, vội vàng thả ra pháp bảo, bảy tám đạo bảo quang khí thế hùng vĩ đánh vào Tỏa Liên đại trận xung quanh.

Nhưng xiềng xích màu đen xung quanh đã triệt để kết thành, vững như thành đồng, những pháp bảo này đánh vào trên ma trận, chỉ tóe lên linh quang tán loạn đủ mọi màu sắc, nhưng cả tòa Tỏa Liên Ma Trận cũng không lay động chút nào.

Cũng có đệ tử Phương Thốn sơn cơ linh, trên người chớp động lục quang, muốn thi triển Ất Mộc Tiên Độn đi ra. Nhưng ma trận màu đen và hư không xung quanh dung hợp cùng nhau, lực lượng không gian đều bị phong ấn, bất kỳ độn thuật gì cũng vô pháp thông qua.

Đám Phương Thốn sơn thấy cảnh này, sắc mặt triệt để thay đổi.

Thẩm Lạc thấy vậy, đang muốn thôi động Trảm Ma Tàn Kiếm, ý đồ từ bên ngoài phá vỡ ma trận này.

Hư không xung quanh chớp liên tục, hơn mười người mặc áo đen trống rỗng xuất hiện xung quanh, nhìn phục sức lại là tu sĩ Ma Vương trại, cầm đầu là hai Chân Tiên kỳ, một là thiếu phụ áo đen, thân hình xinh đẹp, quyến rũ động lòng người, tu vi đạt đến Chân Tiên sơ kỳ.

Một người khác lại là nam tử cao gầy, hình như khô lâu, nhìn gió thổi qua sẽ ngã xuống, tu vi đạt đến Chân Tiên trung kỳ, bao quanh người là một cây pháp bảo hồng lăng, xem ra chính là hồng lăng vừa mới cuốn Thẩm Lạc ra ngoài.

Thẩm Lạc hơi nhướng mày, đang muốn nói chuyện.

"Ha ha, Thẩm đạo hữu, ngươi quả nhiên mang nhóm người này tới, Giác Ngộ này là đường chủ Phù Đường Phương Thốn sơn, trên thân mang theo phù lục quả thực rất khó đối phó, chỉ có Huyền Đô Hắc Luật Ma Liên đại trận mới có thể ngăn cản hắn, phần công lao này quả thực không nhỏ." Nam tử như khô lâu cười ha ha nói với Thẩm Lạc, dáng vẻ dị thường thân mật.

"Ngươi nói cái gì?" Thẩm Lạc khẽ giật mình.

Đám Phương Thốn sơn vừa mới tiến vào bí cảnh liền bị ma trận vây khốn, lòng đã sớm sinh nghi, mà Thẩm Lạc thi pháp chạy tốc độ quá nhanh, bọn họ căn bản thấy rõ, trong lúc mơ hồ chỉ thấy Thẩm Lạc bị hồng quang kia cuốn ra ngoài trận, lại nghe nam tử khô lâu nói như vậy.

"Thẩm Lạc, ngươi quả nhiên là gian tế của những tặc nhân này!" Hai mắt Giác Ngộ mở trừng trừng, vừa kinh vừa sợ quát.

Hôm nay Phương Thốn sơn nhiều lần xuất hiện phản đồ, mặt khác đệ tử Phương Thốn sơn căm thù phản đồ đến tận xương tủy, ánh mắt nhìn về phía Thẩm Lạc cũng biến thành phẫn nộ.

"Chư vị, Thẩm huynh không phải người như vậy, vừa rồi người kia rõ ràng cố ý hành động, chớ trúng kế địch nhân chia rẽ." Chỉ có Phủ Đông Lai minh bạch cách làm người của Thẩm Lạc, vội vàng biện bạch.

Khoé miệng nam tử như khô lâu hiện lên một tia âm hiểm cười, lật tay tế lên một mặt hắc kỳ, lay động tả hữu.

Một đạo hắc quang giống như dải lụa từ bên trong bắn ra, dễ như trở bàn tay xuyên thấu Tỏa Liên Ma Trận, quấn lấy thân thể Phủ Đông Lai, nhanh chóng kéo ra phía ngoài.

Phủ Đông Lai vội vàng không kịp chuẩn bị, thấy hoa mắt thì đã bị kéo ra ngoài ma trận.

"Phủ đạo hữu, ngươi cũng vất vả, chuyện kế tiếp cứ giao cho chúng ta đi." Nam tử khô lâu cười hắc hắc, không đợi Phủ Đông Lai nói chuyện, lần nữa lay động hắc kỳ trong tay.

Trên Ma liên đại trận hiện ra mảng lớn hắc khí, bao khỏa đám người bên trong, ngăn cách thanh âm trong ngoài.

"Ma tộc cẩu tặc, dám thi gian kế hại ta!" Phủ Đông Lai thấy vậy biết mình cũng bị đối phương vu hãm, trong mắt đệ tử Phương Thốn sơn cũng đã trở thành phản đồ, lập tức vừa sợ vừa giận, thân thể cũng vì tức giận mà phát run lên.

Trong tay gã lóe lên màu máu, Bích Huyết Kiền Thích Phủ nổi lên, dưới sự chấn động, mấy đạo huyết sắc phủ ảnh to bằng cánh cửa bắn ra, bổ vào trên hắc quang quanh người.

Nhưng hắc quang kia vậy mà cứng cỏi không gì sánh được, phủ ảnh trảm lên phía trên lập tức trượt sang bên cạnh, căn bản không chịu lực, chớ nói chi là bổ nó ra.

Nhưng giờ phút này, một đạo kiếm quang màu vàng bắn nhanh ra như điện, quấn lấy hắc khí quanh người Phủ Đông Lai xoắn một phát.

"Xoẹt" một tiếng xé vải vang lên, hắc khí dưới kiếm quang màu vàng biến thành mảnh vỡ.

Mà kiếm quang màu vàng lập tức bao trùm Phủ Đông Lai, lôi kéo gã ra sau, rơi vào bên cạnh Thẩm Lạc, kiếm quang cũng hiện ra bản thể, chính là Trảm Ma Tàn Kiếm.

"Đa tạ Thẩm huynh." Phủ Đông Lai cảm thấy buông lỏng, cảm ơn một tiếng với Thẩm Lạc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận