Đại Mộng Chủ

Chương 1520: Có mưu đồ khác

Vô Danh trưởng lão và Phúc trưởng lão nhìn nhau một cái, sắc mặt đều trầm xuống.

Cổ Yển Thao Thiết Văn này phối hợp với trận văn khác, tạo thành một loại khốn trận gần như hoàn mỹ, người bị khốn trong trận nếu công kích phá trận, uy năng sẽ bị Cổ Yển Thao Thiết Văn hấp thu, không những không thể phá trận, ngược lại sẽ tái giá lực lượng vào trong pháp trận, khiến cho pháp trận càng thêm không thể phá vỡ.

Kể từ đó, bên trong đại trận muốn phá cục, cũng chỉ có một loại phương pháp.

Đó chính là lấy lực lượng bản thân không ngừng công kích đại trận, khiến nó đạt tới cực hạn, cuối cùng lấy năng lượng khổng lồ làm đại trận nứt vỡ, khiến cho nó sụp đổ.

Nhưng bây giờ không chỉ Cổ Yển Thao Thiết Văn, mà cả tám toà tiêm bia kim loại tạo thành đại trận này cũng không phải là phàm vật, cho dù Vô Danh trưởng lão liên thủ với Phúc trưởng lão, chỉ sợ cũng khó mà đột phá nó, huống hồ đây còn không phải một khốn trận đơn thuần, mà là trận pháp vây giết.

Một khi Vô Danh trưởng lão và Phúc trưởng lão liều lĩnh công kích đại trận, ý đồ lấy lực lượng bản thân làm nứt vỡ đại trận, vậy nó sẽ hấp thu lực công kích của bọn họ, cường hóa công kích mâu điện màu đen kia.

Chỉ cần bọn họ không thể nhất cử công phá đại trận, công kích sẽ càng ngày càng lăng lệ, mà pháp lực cả hai tiêu hao sẽ càng ngày càng suy yếu, đây hoàn toàn là một quá trình cường địch yếu ta.

Cho nên, trước mắt ứng phó tốt nhất là bọn họ không chủ động công kích, mà là bị động phòng ngự, chờ cứu viện.

"Làm sao bây giờ?" Phúc trưởng lão do dự.

"Không còn cách khác, đành bất kể tiêu hao công kích, trước mắt tình huống bên ngoài còn không biết thế nào, chúng ta cũng không thể ở chỗ này chờ đợi cứu viện." Vô Danh trưởng lão nói.

"Vậy làm thôi, không thèm quan tâm nhiều thứ nữa!"

Phúc trưởng lão cũng biết chỉ còn cách này, nên vén tay áo lên, dự định ra tay.

Nhưng vào lúc này, hai người chợt nghe một tiếng vang như sấm rền từ dưới đất truyền đến, sau đó toàn bộ mặt đất bắt đầu chấn động kịch liệt.

"Đây là. . ." Phúc trưởng lão kinh ngạc nói.

"Xem ra là có cứu viện, đang công kích đại trận, chúng ta khoan động thủ đã, chờ một chút lại nói." Vô Danh trưởng lão cũng vui mừng.

Hai người ngừng thế công, tạm thời chú ý phòng ngự, không còn phản kích.

. . .

Phía dưới mật thất, chẳng biết lúc nào thình lình đã bị móc sạch, tạo thành một lỗ hỗng cự đại, bên trong có thể nhìn thấy tám cây tiêm bia kim loại to lớn xuyên qua mái vòm.

So với phần đâm ra mặt đất, phía dưới này mới là chủ thể toàn bộ đại trận, trên đó khắc họa yển văn càng phức tạp không gì sánh được, cũng lóe ra quang mang, chỉ là không có điện quang bắn ra.

Giờ phút này, trong không gian lòng đất nằm ngổn ngang lộn xộn bảy, tám bộ thi thể, còn đứng giằng co chỉ còn lại hai người.

Bên trong là một thanh niên nam tử, tay cầm kiếm, quần áo trên người trải rộng vết tích ăn mòn, tóc rối tung, nhìn khá chật vật, tự nhiên chính là Thẩm Lạc.

Mà người giằng co với hắn, thân mang hắc bào rộng thùng thình che một bộ thân còng, tay cầm quải trượng, đầu đầy tóc bạc, chính là lão ẩu Dung ma ma thủ hạ Xa Thanh Thiên.

"Động quật dưới lòng đất lớn như vậy cũng không phải thời gian ngắn có thể đào thành, hai ngày qua trong lúc tỷ thí, các ngươi đã âm thầm phái người tới đây đào hang bày trận?" Lồng ngực Thẩm Lạc hơi chập chùng, mở miệng hỏi.

"Không sai, ngươi biết thì thế nào, vốn tưởng chỉ có Vô Danh kia ở trong mật thất, không ngờ lão già Phúc trưởng lão kia cũng đến, lần này xem như nhất cử lưỡng tiện." Dư ma ma cười lạnh nói.

Hai mắt lão híp lại, nhìn chăm chú Thẩm Lạc, trong mắt hiện vẻ kiêng dè.

Trong mấy người Xa Thanh Thiên mang tới, tu vi của lão không cao lắm, khó khăn lắm mới đột phá Chân Tiên hậu kỳ, nhưng luôn tâm tư kín đáo, lại giỏi về yển văn pháp trận, cho nên Xa Thanh Thiên mới phái lão âm thầm làm việc này.

Vốn cho rằng bên này bố trí vạn sự sẵn sàng, chỉ thiếu lão thôi động pháp trận, là có thể xuất kỳ bất ý khống chế Vô Danh trưởng lão, thậm chí đánh giết y trong trận, không ngờ lại gặp Thẩm Lạc.

Ngay từ đầu, Dư ma ma cũng không để Thẩm Lạc vào mắt, dù sao hắn chỉ là Chân Tiên sơ kỳ mà thôi, lại lẻ loi một mình, vốn cho rằng có thể nhẹ nhõm bắt hắn.

Nhưng kết quả hai phe giao thủ mới một lát, lão phát hiện Thẩm Lạc gia hỏa này xuất thủ cực kỳ quả quyết tàn nhẫn, kinh nghiệm giao chiến thập phần già dặn, mới chỉ mấy hiệp, mấy người lão mang tới kích phát đại trận đã bị Thẩm Lạc giết sạch.

Lúc đầu có những người này ở đây, cho dù Vô Danh trưởng lão và Phúc trưởng lão ở trên không phản kích đại trận, bọn họ cũng có thể thông qua thi pháp thôi động, khiến cho yển văn cổ trận không ngừng tăng lên uy năng, cho đến khi tiêu diệt hai người.

Nhưng bây giờ, hiển nhiên là không làm được nữa.

"Các ngươi đi vào Thiên Cơ thành, rốt cuộc là vì cái gì?" Ánh mắt Thẩm Lạc gắt gao nhìn chằm chằm Dư ma ma, hỏi lần nữa.

"Đương nhiên là vì chức thành chủ, không phải nó thì vì cái gì?" Dư ma ma nói.

"Các ngươi biết không thể chiến thắng Thiên Cơ Tam Quan, mà tên Xa Thanh Thiên kia căn bản không sánh bằng Tiểu Phu Tử tiền bối, cho nên mới dùng những thủ đoạn hạ lưu này." Thẩm Lạc giễu cợt.

"Ngươi đánh rắm, chủ nhân nhà ta chính là yển thuật chính thống, làm sao không sánh bằng tên gia hỏa bất chính kia?" Dư ma ma nghe lời ấy, giận tím mặt.

Thẩm Lạc thấy khích tướng hữu dụng, trong lòng mừng thầm, lần nữa mở miệng nói:

"Tiểu Phu Tử tiền bối thống lĩnh Thiên Cơ thành, phát dương quang đại yển thuật, cẩu thí chủ nhân kia của ngươi, căn bản ngay cả xách giày cho ngài ấy cũng không xứng, nếu thật sự có năng lực, các ngươi sao không dám đường đường chính chính tỷ thí, mà chọn thời điểm Tiểu Phu Tử tiền bối bế quan, dùng thủ đoạn hạ lưu?"

"Ngươi. . . Ngươi, ngươi muốn chết, nếu không phải thời gian cấp bách, chúng ta. . ." Dư ma ma tức giận đến bờ môi run rẩy, lời vừa nói ra miệng, mới biết kém chút bị Thẩm Lạc lừa.

"Các ngươi quả nhiên có mưu đồ khác." Sắc mặt Thẩm Lạc trầm xuống.

"Hừ, biết thì thế nào? Hôm nay ngươi phải chết." Dư ma ma hừ lạnh một tiếng, nói.

Nói xong, quải trượng trên tay lão trùng điệp nện xuống mặt đất, một ít bụi nhỏ mắt thường khó phân biệt từ đó vẩy ra, không gian vốn trống rỗng, đột nhiên hiện ra mảng lớn sương mù màu tím.

Thẩm Lạc thấy thế, lập tức hiểu ra, lão ẩu này sở dĩ nói nhiều với hắn như vậy, kỳ thật là đang trì hoãn thời gian.

"Chịu chết đi." Dư ma ma gầm thét một tiếng, tay vung lên.

Chỉ một thoáng, nồng vụ màu tím bắt đầu kịch liệt quay cuồng, đánh tới Thẩm Lạc.

Hai mắt Thẩm Lạc ngưng tụ, liền thấy giữa không trung nồng vụ màu tím bắt đầu tự ngưng tụ, một gương mặt người dữ tợn hiển hiện ra trước, ngay sau đó tứ chi thân thể nhao nhao hiển hiện, thình lình tạo thành một giáp sĩ màu tím.

Một bàn tay nó thò vào phần bụng, sau đó rút ra, từ bên trong kéo ra một thanh tử văn trường đao, một thủ chưởng khác cũng được sương mù tím quấn quanh, ngưng tụ thành một đầu rồng độc giác quái dị.

"Đây cũng là yển giáp?" Thẩm Lạc thấy vậy, trong lòng ngạc nhiên.

Chỉ thấy giáp sĩ màu tím ngưng tụ ra thân hình, tốc độ đột nhiên nhanh hơn mấy lần, trong giây lát đã tới trước người Thẩm Lạc, hoành đao chém xuống hắn.

Chỗ đao quang đến, nhộn nhạo lên từng sợi tử quang, trực tiếp chém hư không ra từng vết nứt mắt thường có thể thấy được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận