Đại Mộng Chủ

Chương 1297: Quần Chiến

Thẩm Lạc phát hiện trên cổ kính vậy mà có đến sáu mươi bốn tầng cấm chế, chính là tồn tại đỉnh cấp trong hàng pháp bảo, trong lòng hắn không khỏi đại hỉ.

Hắn lập tức vận chuyển Tiên Thiên Luyện Bảo Quyết, bắt đầu tế luyện Tiêu Dao Kính.

Nhưng mà, khiến cho hắn có chút ngạc nhiên, lấy uy năng của Tiên Thiên Luyện Bảo Quyết, luyện hóa Tiêu Dao Kính, vậy mà không thể thừa thế xông lên, phá vỡ tất cả cấm chế.

Thẩm Lạc hao tốn hồi lâu công phu, mới có thể phá vỡ tám đạo cấm chế.

Cấm chế phía sau không phải không thể phá vỡ, mà là cần tốn nhiều thời gian mài mòn, nhưng hiện tại hắn không thể tiêu hao quá nhiều thời gian trong linh nhãn, nên đành phải thôi.

Bất quá, tuy chỉ mới mở ra tám đạo cấm chế, thần niệm của hắn đã có thể tiến vào trong Tiêu Dao kính dòm ngó rồi.

Tuy nhiên, sau khi thần niệm của Thẩm Lạc đi vào, lại phát hiện bên trong chỉ là một màu đen kịt, căn bản nhìn không ra không gian lớn bao nhiêu, cũng không phát hiện được bên trong có vật gì.

Ở bên trong dò xét một phen không có kết quả, Thẩm Lạc đành phải rời khỏi nơi đó.

"Xem ra không phá vỡ tất cả cấm chế thì không cách nào khống chế Tiêu Dao Kính này, nhưng làm một thử nghiệm nhỏ hẳn là không sao." Ý niệm của Thẩm Lạc vừa động, lập tức rót pháp lực vào trong Tiêu Dao Kính.

Theo pháp lực dung nạp vào, cổ văn trên Tiêu Dao Kính sáng lên, một mảnh tinh quang màu đỏ từ đó bắn ra, quấn lấy một khối hắc thạch ở gần đó. Hắc thạch có kích thước bằng cái thùng, quang mang vừa lóe lên, hắc thạch chợt biến mất không thấy tăm tích.

Thẩm Lạc lại lấy thần niệm dò xét, phát hiện hắc thạch đã xuất hiện ở trong không gian Tiêu Dao Kính.

"Bảo bối tốt, đáng tiếc ở chỗ này không thể thử một chút, xem có thể thu được vật sống vào không." Hắn không khỏi tán thưởng một tiếng.

Nói xong, trong đầu hắn chợt lóe lên một tia sáng, lần nữa thôi động Tiêu Dao Kính.

Lần này, phía dưới thân kính lắc một cái, tia sáng màu đỏ tản ra, nhưng không thu lấy bất luận vật gì, mà trực tiếp cuốn lấy thiên địa linh khí vô cùng nồng đậm xung quanh.

Trong khoảnh khắc, hư không như mở ra một cái phễu, thiên địa linh khí bàng bạc mãnh liệt không ngừng rót vào trong Tiêu Dao kính.

Lúc này, mây nước và sương mù trên thân kính phóng đại, từng vòng đường vân cấm chế cũng lay động theo.

Tốc độ bảo kính nuốt chửng thiên địa nguyên khí, khiến cho Thẩm Lạc có chút líu lưỡi, hắn nhịn không được nhìn thoáng qua phiến hư không vặn vẹo sau lưng, cũng may là nó không có động tĩnh gì.

Ngay khi hắn hơi thư giản, cảm thấy có chút tự mãn về ý tưởng thiên tài của mình, dị biến đột ngột phát sinh.

Trong không gian vặn vẹo phía sau Thẩm Lạc, một âm thanh như sấm rền vang lên, một cỗ hấp lực cường đại lập tức cuốn tới hắn.

Trong lòng Thẩm Lạc thầm hô một tiếng "Không ổn", vội vàng thu hồi Tiêu Dao Kính, thân hình nhoáng một cái, phi độn tới phía trước.

Đang lúc hốt hoảng, hắn liếc mắt nhìn lại, phát hiện phiến hư không vặn vẹo kia vậy mà bành trướng gấp đôi, nếu không phải hắn trốn rất nhanh, chỉ sợ hiện tại đã bị nuốt sống rồi.

Cũng may hư không vặn vẹo kia không khuếch trương vô hạn, nó nhanh chóng dừng lại, giữ nguyên hiện trạng, tất nhiên cũng không co trở về.

Thẩm Lạc vỗ vỗ ngực, vội vàng cất kỹ cổ kính, thân hình nhảy lên phía trên, nhanh chóng ly khai linh nhãn, trở lại trong linh quật.

Bên trong linh quật, các loại quang mang chớp động, tiếng bạo liệt liên tục vang lên, một trận đại chiến khốc liệt đang diễn ra.

"Còn có người khác tiến vào linh quật?" Thẩm Lạc còn cách mặt nước khoảng mấy chục trượng liền dừng lại, thần thức lặng lẽ tản ra, dò xét tình huống bên ngoài, cả người sững sờ theo.

Đúng như hắn đoán, trong linh quật còn có những người khác, bất quá những người này không phải ai khác, chính là tu sĩ Thiên Cơ Thành, Tiểu Phu Tử và Mạc Vong trưởng lão đều ở đây. Thời khắc này, bọn họ đang cùng Quỷ Yển, tám bộ Địa Sát Thi Vương và một đám yển thú đánh đến khí thế ngất trời.

Quỷ Yển đã rời khỏi Ngoạn Ngẫu Thành, trên thân mặc thêm bộ yển giáp Lục Tí Thiên Long, chém giết cùng Tiểu Phu Tử, uy năng của Lục Tí Thiên Long đã được huy động ra, kích thước nó lớn hơn mười trượng, toát ra kim quang, giống như là một Kim Giáp Thần Linh.

Sáu cánh tay Lục Tí Thiên Long khẽ động, từng đạo kiếm ảnh to lớn, chùy ảnh, xiềng xích, các loại công kích như mưa to gió lớn đánh úp về phía Tiểu Phu Tử, khiến toàn bộ linh quật chấn động, tiếng ầm ầm không dứt.

Mặc dù thực lực Quỷ Yển cường đại, nhưng Tiểu Phu Tử cũng không yếu chút nào, y đã tế ra Thiên Cơ Kiếm, kiếm khí đen trắng như nước thủy triều, tuỳ tiện ngăn cản được hơn phân nửa thế công của Lục Tí Thiên Long.

Mộc Điểu Yển Giáp đã được thôi động, hóa thành một cự cầm màu đen cao bảy tám trượng, Mộc Điểu Yển Giáp nhìn như bình thường, uy năng lại thâm bất khả trắc, tốc độ của nó cực nhanh, khoảng cách trăm trượng nhoáng một cái đã đến, móng vuốt, cánh, mỏ có lực công kích cực kỳ kinh người, chẳng những ngăn cản được Lục Tí Thiên Long mà còn có thể phản công, từng đạo trảo mang lăng lệ ác liệt, hắc quang chém lên người Quỷ Yển.

Tuy nhiên, Lục Tí Thiên Long kiên cố vô cùng, bất luận là Mộc Điểu Yển Giáp, hay là công kích của Thiên Cơ Kiếm cũng không thể rung chuyển, chỉ có thể lay động màn sáng bao quanh nó, không để lại một chút vết tích.

Một bên khác, Mạc Vong trưởng lão dẫn đầu các đệ tử Thiên Cơ Thành, tạo thành yển giáp đại trận, đối phó những yển thú cùng tám bộ Địa Sát Thi Vương.
Nhân số bên Mạc Vong trưởng lão thua xa đối phương, nhưng bọn họ bày ra yển giáp đại trận, chính là đại trận bí truyền của Thiên Cơ Thành, rất là huyền diệu, đối mặt công kích như mưa to gió lớn của đám yển thú, vẫn có thể miễn cưỡng chống đỡ được.

Mà toà Ngoạn Ngẫu Thành kia còn đang thôn phệ mỏ đồng ám kim trên vách núi đá, hơn phân nửa thành trì đã dung nhập vào trong vách núi.

Toàn thân tòa Ngoạn Ngẫu Thành gần như biến thành màu vàng xạm, tản ra khí tức mênh mông như biển cả.

Thẩm Lạc thu lại ánh mắt trên Ngoạn Ngẫu Thành, nhìn về phía trận chiến giữa Tiểu Phu Tử và Quỷ Yển, trong lòng lại nảy sinh một cảm giác kỳ lạ.

Mặc dù Quỷ Yển cùng đám người Thiên Cơ Thành đánh nhau kịch liệt, các loại yển giáp, pháp bảo bay loạn, nhưng hắn cảm thấy hai bên không giống như đại chiến sinh tử, mà tựa như đang luận bàn tranh tài.

"Đây là có chuyện gì?" Thẩm Lạc thầm nghĩ.

Nhưng rất nhanh, hắn không suy nghĩ về vấn đề này nữa, mà liếc nhìn yển thú Phệ Thiên Hổ, Cự Lực Thần Viên, cùng tám tên Địa Sát Thi Vương.

Trước đó bọn chúng bức bách hắn lên trời xuống đất không có lối đi, không thể không liều mạng trốn vào linh tuyền, đại thù như thế không thể bỏ qua.

Một tiếng hừ lạnh vang lên, Ẩn Thân Phù hiển hiện linh quang, thân hình Thẩm Lạc biến mất không còn tung tích.

Thời khắc này, miệng Phệ Thiên Hổ phun ra liệt diễm, vung vẩy hổ trảo, từng đạo trảo mang sắc lạnh như nguyệt nha bắn ra, công kích đầu Thanh Sư yển giáp do Mạc Vong trưởng lão thúc giục.

Thanh Sư yển giáp cao mấy trượng, toàn thân lập lòe thanh quang, thoạt nhìn do thanh đồng chế tạo thành, cực kỳ kiên cố, dù bị liệt diễm hay móng vuốt nhọn hoắt của Phệ Thiên Hổ đánh trúng, cũng chỉ lui lại hai bước, không bị tổn thương chút nào.

Mà trong miệng Thanh Sư yển giáp thỉnh thoảng lại phun ra từng đạo thanh quang to cỡ miệng chén, uy lực không hề nhỏ, khiến cho Phệ Thiên Hổ có chút kiêng kị.

Phệ Thiên Hổ đánh mãi không xong, trong mắt hiện lên một tia nôn nóng, một trảo đánh bay Thanh Sư yển giáp, hư không sau lưng nó rung động, huyễn hóa ra hư ảnh cự hổ màu đỏ cao mười mấy trượng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận