Đại Mộng Chủ

Chương 1907: Nhân Đao Hợp Nhất

"Thải Châu, muội đứng ngoài quan chiến, lưu ý tên Kim Tiễn kia, đừng để gã chạy, những người còn lại thì giao cho ta." Thẩm Lạc mở miệng nói.

Nhiếp Thải Châu sững sờ một lúc, sau đó gật đầu cười, hiện tại nàng có niềm tin gấp trăm lần tin tưởng Thẩm Lạc.

Nói xong, Thẩm Lạc cầm Hiên Viên Kiếm trực chỉ xuống đất, nhìn như một tướng quân chinh chiến sa trường, công pháp Hoàng Đế Nội Kinh cực tốc vận chuyển, pháp lực trong đan điền giống như giang hà chảy vào các nhánh sông, ẩn ẩn còn vang lên tiếng sấm.

"Phá."

Thẩm Lạc quát lớn một tiếng, khí tức toàn thân trong nháy mắt tăng vọt, một đạo kiếm ảnh thật lớn từ Hiên Viên Kiếm sáng lên, sau đó khuếch trương tăng vọt, quang mang chống đỡ huyết quang xung quanh, ngay cả trăng máu cũng bị bức lui.

Nhiếp Thải Châu thuận thế vừa lui, vừa thoát ly khu vực trăng máu ảnh hưởng.

Sau khi thoát thân, nàng mới thở dài một hơi, cảm giác huyết dịch khắp người xao động dần dần lắng lại, huyết pháp của Thổ Hồn Trúc ảnh hưởng Thẩm Lạc không lớn, nhưng ảnh hưởng nàng lại không nhỏ.

Chỉ qua ngắn ngủi một lát, nàng còn có thể ngăn cản, nếu kéo dài thêm, chính mình một thân huyết khí chỉ sợ không tránh khỏi thảm trạng bạo tẩu.

Nàng nhìn bóng lưng Thẩm Lạc, trong lòng bỗng nhiên dâng lên một chút kiêu ngạo, không khỏi mỉm cười.

"Đừng hốt hoảng, mau dùng lực lượng pháp tắc, liên thủ ngăn chặn hắn." Trăng máu bị bức lui một chút, nhưng không nhận nhiều ảnh hưởng, Thổ Hồn Trúc lần nữa khống chế trăng máu, ép xuống bên dưới.

Một vòng trăng máu nở rộ hào quang, thời điểm hạ xuống ma khí cuồn cuộn, linh khí xung quanh tiêu tán, thay vào đó ma khí nồng đậm như mây đen, sà xuống Thẩm Lạc.

Thẩm Lạc nhíu mày, hắn cảm thấy không gian quanh mình truyền đến từng sợi khí tức ăn mòn, một thân khí huyết tựa hồ chịu ảnh hưởng, khí tức không tự chủ mà hạ thấp xuống.

Hắn hừ lạnh một tiếng, vận chuyển bí thuật Huyền Dương Hóa Ma, ma khí trong thể nội cùng pháp lực thuần dương bạo phát một lượt, thể phách chợt bắt đầu phát sinh biến hóa, nửa người bên trái hóa thành ma thân màu đen, nửa người bên phải chuyển thành màu vàng óng.

Cổ tay Thẩm Lạc nhẹ chuyển, tế xuất Minh Hồng Đao, tay trái cầm đao, tay phải nắm chặt Hiên Viên Kiếm, tư thái bán ma bán tiên nhìn thập phần không hài hòa, thực tế lại cân bằng khí tức hồn nhiên.

"Gia hỏa này… Sao lại có thể biến hoá như thế?" Trăng máu hạ xuống mang theo khí huyết ăn mòn, trong nháy mắt đã bị giải hơn phân nửa, không khỏi khiến Thổ Hồn Trúc thất kinh.

"Hàn Sương Giới, Túc Sát." Lúc này, một thanh âm quát nhẹ truyền đến.

Toàn thân Bạch Xuyên bọc trong phong sương, thân hình bay đến Thẩm Lạc, sương tuyết đầy trời trong nháy mắt hóa thành vô số băng nhận, theo gã rơi xuống.

Những nơi băng nhận đi qua, hư không bị đông kết, tất cả linh khí ma khí không thể lưu động.

Thẩm Lạc nhướng mày, tay cầm Minh Hồng Đao nhấc lên, từng tia từng sợi ma khí quấn quanh thân đao, nghiêng thế vung đao lên bên trên, đao mang màu xanh sẫm bắn đi, xé rách hư không.

Vô số băng nhận bị lục quang đao chém mở một khe rãnh, Bạch Xuyên ở chính giữa cũng không thể may mắn thoát khỏi, từ trán xuống thân kéo dài một tơ máu, thân hình một phân thành hai, trực tiếp bị chém phân liệt.

"Minh chủ." Hữu Hùng Khôn kinh hô một tiếng.

Lời còn chưa dứt, đã thấy thân thể tàn phế của Bạch Xuyên "Ầm" một tiếng nổ tung, hóa thành vô số huyết hoa tiêu tán.

Gần như đồng thời, hư không sau lưng Thẩm Lạc, thân ảnh một nam tử đột ngột hiển hiện, hai tay nhanh chóng kết ấn, trên thân toả sáng bạch quang sáng như tuyết, bao phủ Thẩm Lạc vào trong.

Biến cố đột nhiên xuất hiện, Thẩm Lạc không thể dự liệu được, lập tức cảm thấy toàn thân cứng đờ, trong mạch máu kết đầy băng sương, một thân khí huyết pháp lực đã bị đóng băng.

Thẩm Lạc điên cuồng vận chuyển công pháp Hoàng Đế Nội Kinh, trong đan điền bộc phát pháp lực bàng bạc, đối kháng lực lượng pháp tắc hàn băng đang xâm nhập thể nội, nhưng trong lúc nhất thời khó mà thoát khốn.

"Ngay lúc này, nhanh!" Bạch Xuyên quát lớn.

Trăng máu giữa không trung gia tốc hạ xuống, tựa như trên đỉnh đầu Thẩm Lạc xuất hiện một đại động không đáy, tinh huyết toàn thân hắn không bị khống chế dũng mãnh chảy ngược lên đầu, như muốn rút hết huyết dịch của hắn.

Tinh huyết cực tốc chảy ngược lên, làm thần thức hắn hứng chịu xung kích, ánh mắt bị một mảnh màu máu xâm nhiễm, dần trở nên mơ hồ.

Trong lúc tầm mắt bị ảnh hưởng, hắn mơ hồ thấy một nhân ảnh màu đen bay thẳng đến, nhưng khi cố gắng nhìn kĩ lại thì không giống nhân ảnh, mà giống như một trường đao đen nhánh, một thân phong mang nội liễm, phóng toả quang trạch khiếp người.

Hắn dùng sức nháy mắt mấy lần, lại thấy trên thân đao hiển hiện vô số khuôn mặt quỷ, đại khẩu đại trương như huyết bồn, muốn thôn phệ thân thể và thần hồn của hắn.

Nhiếp Thải Châu không phải mục tiêu công kích nên không bị ảnh hưởng, nàng thấy rõ ràng thân hình Lư Tu và quỷ đao đã hòa thành một thể, tất cả khí tức lực lượng dung hợp làm một, phát động một kích tất sát.

"Không tốt…"

Nhiếp Thải Châu cả kinh, muốn tiến lên lại bị Kim Tiễn và Hữu Hùng Khôn một trái một phải, ngăn chặn đường đi.

"Cút." Nhiếp Thải Châu gầm thét một tiếng.

Nàng kéo căng Nhược Mộc Thần Cung, vu lực thể nội mãnh liệt tuôn trào, một tiễn bắn đến Kim Tiễn.

Kim Tiễn cảm nhận được trên thần cung bộc phát lực lượng bàng bạc, không dám khinh thị chút nào, hai tay nâng lên trước người, pháp lực hùng hậu mãnh liệt vận chuyển, quán chú vào lòng bàn tay đang nắm một ấn chương hình vuông.

Ấn chương sáng lên kim quang chói mắt, kim quang nhanh chóng ngưng tụ trước người, hóa thành một tiểu sơn phong cao mấy trượng, trên sơn phong ngưng tụ khí tức pháp tắc, dần dần từ hư hoá thực.

Nhưng mà, thời điểm sơn phong màu vàng sắp hoá thực, đạo kim tiễn cực kỳ không nói đạo lý lóe lên rồi biến mất, bay xuyên qua bộ phận còn chưa hóa thực, trực tiếp bắn xuyên lồng ngực Kim Tiễn.

Lồng ngực Kim Tiễn bị bắn thủng một lỗ lớn, trái tim bị xé rách trong nháy mắt, thời gian tựa như ngưng kết một lúc ngắn ngủi, tiếp theo vang lên một âm thanh bạo liệt, vu lực hùng hậu cuồn cuộn phun trào, thân hình Kim Tiễn ứng thanh nổ thành bột mịn.

Hữu Hùng Khôn đứng bên cạnh cũng bị tác động đến, thân hình bị khí lãng đánh bay.

Đợi đến khi gã đứng dậy, thời điểm ổn định tinh thần, cũng không biết rõ sự tình vừa mới phát sinh, bởi từ lúc Nhiếp Thải Châu kéo cung, cho đến khi Kim Tiễn bạo thể mà chết, gần như phát sinh trong một lần chớp mắt, tốc độ cực nhanh đã vượt qua giới hạn gã có thể phản ứng.

"Pháp tắc thời gian! " Hữu Hùng Khôn tỉnh ngộ, lập tức hoảng hốt.

Vừa rồi Kim Tiễn và gã còn truyền âm thương lượng, chọn quả hồng mềm mà bóp, trước bắt giữ nữ tử kia, sau lại dùng nàng áp chế quấy nhiễu Thẩm Lạc, ai ngờ đối phương không những không phải quả hồng mềm, mà còn mạnh đến mức không tưởng.

Nhiếp Thải Châu không có thời gian quan tâm đến tâm tư như dời sông lấp biển của Hữu Hùng Khôn, hiện tại nàng lo lắng không yên, bị hai người này trì hoãn, nàng đã không kịp đi giúp Thẩm Lạc rồi.

Thanh quỷ đao đoạt mệnh phá vỡ hư không, đã bắn đến gần lồng ngực Thẩm Lạc, nhìn như sắp phải xuyên thủng ngực hắn, mà Thẩm Lạc vẫn như cũ vô pháp nhúc nhích, giống như cừu non đang chờ người chém giết.
Bạn cần đăng nhập để bình luận