Đại Mộng Chủ

Chương 1672: Ám thông U Minh

"Đây là cái gì?" Cổ Hóa Linh vận khởi thần thức dò vào trong bóng ma, nhưng trong bóng tối vô biên vô hạn, thần thức của nàng căn bản không thể dò xét đến cùng.

Thẩm Lạc cũng vận khởi thần thức tìm kiếm bóng ma phía trước, chỗ sâu nhất bóng ma mơ hồ cảm ứng được từng tia từng tia khí tức u minh âm hàn, càng thêm chắc chắn suy đoán của mình.

"Hẳn là một thông đạo không gian." Hắn chậm rãi nói.

"Thông đạo không gian? Thông hướng nơi nào?" Cổ Hóa Linh cũng là người thông minh tuyệt đỉnh, lập tức minh bạch lời Thẩm Lạc, sắc mặt xiết chặt hỏi.

"Ngươi tra xét kỹ, dưới đáy không gian thông đạo hẳn là có thể cảm ứng được một chút manh mối khí tức." Thẩm Lạc nói một câu, không tiếp tục đi tới, quay người bay lên phía trên.

Cổ Hóa Linh nghe vậy kiệt lực vận khởi thần thức dò xét bóng ma màu đen, rất nhanh mơ hồ cảm ứng được một chút khí tức.

"Cái này rất tương tự U Minh giới, hẳn là. . ." Nàng tự lẩm bẩm, lập tức phát hiện Thẩm Lạc đã rời đi, vội vàng đuổi theo, rất mau tới mặt đất.

Thẩm Lạc đứng trên mặt đất, nhìn về phía chỗ sâu Âm Lĩnh sơn mạch, tựa hồ đang suy nghĩ gì.

"Thẩm đạo hữu, ý của ngươi là đầu thông đạo này thông hướng U Minh giới? U Minh giới và các giới mặc dù dùng thông đạo kết nối, nhưng do Lục Đạo Luân Hồi Bàn mở ra, vì sao trên đầu thông đạo này không có chút nào sáu đạo khí tức? Mà ta chưa từng nghe nói phụ cận Trường An thành có đầu thông đạo này." Cổ Hóa Linh đi tới cạnh Thẩm Lạc, liên tiếp hỏi thăm.

"Việc này nói rất dài dòng, chúng ta về Trường An thành trước, gặp mặt Viên quốc sư đã." Thẩm Lạc thu tầm mắt lại, ngữ khí ngưng trọng nói một tiếng, sau đó hóa thành một đạo cầu vồng bay về hướng Trường An thành.

Cổ Hóa Linh có chút tức giận dậm chân, cũng chỉ có thể bay lên đuổi theo.

Hai người trong chốc lát trở về Trường An thành, đi vào Đại Đường quan phủ.

Thẩm Lạc bây giờ tại Đại Đường quan phủ đã sớm đại danh đỉnh đỉnh, tìm người hỏi thăm, rất nhanh biết được Viên Thiên Cương đang ở tại một chỗ đại sảnh Đại Đường quan phủ.

Hắn và Cổ Hóa Linh lập tức chạy tới, hai đạo nhân ảnh đứng ở nơi đó, trong đó một vị thiếu nữ váy vàng đứng ở ngoài cửa, phảng phất Dao Trì tiên tử, chính là Lý Thục.

Một người khác mặc kim bào, khí chất cao quý, cũng là người Thẩm Lạc quen biết, chính là Trương Xuyên kia.

Nhìn thấy Thẩm Lạc, thần sắc Trương Xuyên trầm xuống, nhưng không nói gì.

Lúc trước đại chiến Trường An, thực lực Thẩm Lạc đã triển lộ không thể nghi ngờ, mặc dù chỉ có Chân Tiên sơ kỳ, lại có thể chém giết cùng Thái Ất là Kính Hà Long Vương, xa xa không phải gã có thể so sánh.

Lý Thục cũng nhìn thấy Thẩm Lạc, trên mặt lộ ra vẻ vui mừng, đang muốn chào hỏi, đột nhiên nhìn thấy Cổ Hóa Linh bên cạnh, biểu lộ sững sờ.

"Thục công chúa, Trương đạo hữu, đã lâu không gặp. Viên quốc sư đang ở bên trong chứ?" Thẩm Lạc gật gật đầu chào hai người, nhìn về phía trong thiên điện, hỏi.

"Sư phụ đang ở bên trong, chữa thương cho Trình quốc công." Thần sắc Lý Thục khôi phục như thường, nói.

"Thân thể Trình quốc công còn chưa khôi phục sao?" Thẩm Lạc kinh ngạc hỏi.

"Đúng vậy, thân thể quốc công đại nhân còn rất yếu ớt, lần trước bị thương vào gốc rễ của ngài." Lý Thục biểu lộ ảm đạm.

"Lấy tu vi Trình quốc công, lại thêm Viên quốc sư tương trợ, hẳn là không ngại, rất nhanh là có thể khôi phục, Thục công chúa không cần phải lo lắng. Thẩm mỗ lần này tới bái kiến Viên quốc sư, có chuyện rất trọng yếu muốn thương nghị với ngài, làm phiền Thục công chúa thay ta thông báo một tiếng." Thẩm Lạc an ủi một câu rồi nói.

"Được, hai vị ở đây chờ một lát." Lý Thục gật gật đầu, lại quét nhìn Cổ Hóa Linh một chút, quay người đi vào.

"Thẩm đạo hữu quen biết vị Thục công chúa này?" Cổ Hóa Linh khẽ cười một tiếng, hỏi.

"Gặp vài lần, không tính là quá quen, thế nào?" Thẩm Lạc khẽ giật mình rồi nói.

"Ta nghe Lục Hóa Minh nói ngươi đã có hôn ước với Nhiếp Thải Châu Phổ Đà sơn, không biết vị thiếu tông chủ kia có biết ngươi lưu tình khắp nơi không." Cổ Hóa Linh tới gần Thẩm Lạc một bước, truyền âm nói.

"Cái gì lưu tình khắp nơi! Ta và Thục công chúa chỉ là bằng hữu bình thường, Cổ đạo hữu ngươi không nên nói lung tung!" Thẩm Lạc giật nảy mình, vội vàng truyền âm trả lời.

Thanh Liên tiên tử đang ở trong Trường An thành, vừa rồi cũng bởi vì hắn song tu với Nhiếp Thải Châu mà giận dữ một hồi, nếu lại có lời ra tiếng vào truyền đến tai nàng, không chừng sẽ dẫn xuất bao nhiêu phiền phức.

"Thật sao?" Thấy Thẩm Lạc lộ vẻ lo lắng, rốt cuộc Cổ Hóa Linh báo được mối thù trước đó mấy lần bị Thẩm Lạc lãnh đạm, cảm thấy thư sướng, cười hắc hắc rồi không nói gì nữa.

Trương Xuyên bên cạnh nhìn thấy Thẩm Lạc và Cổ Hóa Linh mắt đi mày lại, trong lòng thầm hận.

Gã và Cổ Hóa Linh cũng không phải lần đầu gặp mặt, đã từng tiến lên ân cần hỏi han, nhưng Cổ Hóa Linh căn bản không để ý, vậy mà nàng lại rất thân cận với Thẩm Lạc.

"Lý Thục cũng tốt, Cổ Hóa Linh cũng được, vì sao đều ưu ái tên tán tu này, thật sự là đáng hận!" Trương Xuyên vừa hận lại giận.

Cũng may những ngày qua gã khắc khổ tu luyện, lại thêm Thiên Cung đưa tới vài kiện bảo vật tu hành, đã triệt để cũng cố Chân Tiên sơ kỳ, không bao lâu nữa là có thể đạt tới Chân Tiên sơ kỳ đỉnh phong, đến lúc đó có thể thử đột phá Chân Tiên trung kỳ, tu vi vượt trên Thẩm Lạc, lại về Thiên Cung lấy mấy món pháp bảo lợi hại, chưa hẳn không có khả năng đánh bại Thẩm Lạc, trả ngụm ác khí này.

Nghĩ đến đây, Trương Xuyên âm thầm đắc ý, vận khởi thần thức dò xét tu vi Thẩm Lạc, cả người lại như gặp phải sét đánh ngây ngốc tại nơi đó.

Thể nội Thẩm Lạc có từng luồng từng luồng pháp lực cực kỳ cường đại không ngừng lưu chuyển, thình lình đạt đến Chân Tiên hậu kỳ.

"Ngươi đã đạt đến Chân Tiên hậu kỳ?" Trương Xuyên khó tin hỏi.

Thẩm Lạc cảm nhận về Trương Xuyên không tốt, nhìn người này một chút nhưng không tiếp tục để ý nữa.

Mặt Trương Xuyên lộ vẻ tro tàn, ngây người tại đó.

"Tu vi Thẩm đạo hữu tinh tiến thật nhanh, có bí quyết gì sao? Cũng nên chỉ điểm một chút cho tiểu muội." Trên đường Cổ Hóa Linh đi Âm Lĩnh sơn mạch, đã phát hiện tu vi Thẩm Lạc biến hóa, trong mắt loé lên tinh quang hỏi.

"Cổ đạo hữu là anh tài ngút trời, nào cần tại hạ chỉ điểm." Thẩm Lạc cười khan một tiếng, lắc đầu nói.

Cổ Hóa Linh thầm hừ một tiếng, đang muốn tiếp tục làm phiền Thẩm Lạc, bỗng một hồi tiếng bước chân từ trong thiên điện truyền ra.

"Thẩm đạo hữu, Viên quốc sư mời các ngươi vào." Lý Thục đi ra nói.

"Vâng." Thẩm Lạc vội vàng đáp ứng một tiếng, đi vào trong điện.

Cổ Hóa Linh cắn răng, cất bước đuổi theo.

Viên Thiên Cương và Trình Giảo Kim đều đang ngồi ở trong điện, sắc mặt Trình Giảo Kim trắng bệch, nhìn vẫn chưa khôi phục.

Viên Thiên Cương không khác nhiều trước đó, bất quá tu vi Thẩm Lạc tiến nhanh, có thể phát giác được khí tức Viên Thiên Cương càng thêm hùng hậu to lớn, cao như thương khung, sâu hơn biển cả.

"Viên quốc sư, Trình quốc công." Thẩm Lạc tiến lên thi lễ một cái. Cổ Hóa Linh cũng vén áo thi lễ.

"Hai vị không cần đa lễ, tu vi Thẩm đạo hữu lại tiến nhanh, tốt, quá tốt rồi." Viên Thiên Cương cười nhạt một tiếng, ánh mắt đảo qua Thẩm Lạc và Cổ Hóa Linh, trên mặt lộ vẻ tươi cười.

Trình Giảo Kim có thương tích trong người, linh giác trì độn, nghe lời này mới triển khai thần thức xem xét tu vi Thẩm Lạc, con mắt như chuông đồng lập tức trừng lớn: "Chân Tiên hậu kỳ? Thẩm Lạc ngươi ăn tiên đan sao, mới mấy ngày, vậy mà liên tiếp đột phá hai đại cảnh giới!"

"Việc này nói rất dài dòng, tại hạ vài ngày trước tại Tây Vực ngẫu nhiên tiến vào một chỗ Thương Khung bí cảnh, ở bên trong gặp một chút cơ duyên, tu vi mới có chút tinh tiến." Thẩm Lạc kể giản lược.

Chuyện Thương Khung bí cảnh quá không thể tưởng tượng, mà trong đó liên lụy rất nhiều, ngược lại không thể kể toàn bộ cho hai người Viên, Trình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận