Đại Mộng Chủ

Chương 1220: Kỳ tích

"A !"

Trong miệng Thẩm Lạc phát ra một tiếng quát lớn, không đợi dương khí thịnh vượng xung quanh nhào về phía mình, đã biến hóa thủ quyết trước một bước, khiến cho hai con Long Tượng đâm về phía mình, tiêu tán lực lượng dung nhập vào trong máu thịt của hắn.

Trong đó, một đầu Kim Tượng và một đầu Kim Long xông vào nửa thân thể bên trái Thẩm Lạc, còn một long một tượng kia thì xông vào nửa thân thể bên phải của hắn.

Trong sát na Long Tượng nhập thể, hai đầu Kim Tượng tiêu tán trước, hai đầu Kim Long lại phóng đến va chạm cùng nhau.

"Ầm ầm."

Một tiếng sấm rền vang lên trước ngực Thẩm Lạc.

Chỗ đầu rồng va chạm nhau, đúng là tạo thành một đầu thông đạo nửa bên trái và nửa bên phải.

Lúc này phong bạo đen trắng tàn phá bừa bãi cũng phát hiện trên người Thẩm Lạc phát sinh dị hưởng, nhao nhao cuốn xuống, đánh thẳng tới hắn.

Thẩm Lạc thở nhẹ một hơi, hai tay chuyển động trước người, thủ quyết phát sinh biến hóa, trên thân cũng biến hóa to lớn.

Nửa thân thể ma khu, nửa nhân khu của hắn phát sinh nghịch chuyển, một cỗ ma khí từ thân thể bên trái thuận theo hư ảnh Kim Long chảy vào phía bên phải, đồng thời thuần dương lực phía bên phải thân thể cũng thuận theo long thân, chảy vào thân thể bên trái.

Một loại khí tức huyền diệu đến cực điểm bắt đầu từ trên người hắn lưu chuyển lên.

Lúc này, phong bạo đen trắng đồng thời rơi xuống, phát ra một tiếng ầm vang, một lần nữa che khuất Thẩm Lạc.

Cùng lúc đó, Phủ Đông Lai canh giữ phía ngoài, phát hiện trong Âm Dương Nhị Khí Bình truyền đến một tiếng vang trầm, thân bình nhảy lên kịch liệt theo, không khỏi bị giật nảy mình.

Bất quá rất nhanh, gã cũng kích động lên.

Những ngày qua, Âm Dương Nhị Khí Bình một mực không phản ứng gì, đột nhiên lúc sắp giải phong lại xuất hiện dị động, đây có phải là Thẩm Lạc bị phong ấn bên trong còn đang giãy giụa?

Nghĩ đến đây, Phủ Đông Lai đứng ngồi không yên, hai mắt huyết hồng đi tới đi lui quanh bảo bình, còn kém chút vò đầu bứt tai.

Trong lòng gã yên lặng thúc giục thời gian trôi qua nhanh hơn chút nữa, thật mau đến lúc Thẩm Lạc được giải cứu ra.

Thời gian như từng giọt từng giọt nước trôi qua, mỗi một giây lại dài như trăm năm.

Rốt cuộc, trên thân Âm Dương Nhị Khí Bình xảy ra biến hoá, huyết hồng phong ấn bao phủ trên đó, giờ phút này đang bốc lên từng cỗ khói trắng, tựa hồ đang nhanh chóng hòa tan.

Bất quá sau mười mấy hơi thở, tầng phong ấn màu đỏ kia hoàn toàn biến mất, rốt cuộc Âm Dương Nhị Khí Bình khôi phục màu phỉ thúy vốn có.

Phủ Đông Lai thấy thế, lập tức lảo đảo đứng dậy, vọt tới phía bảo bình.

Thân thể còn chưa vọt tới, gã đã theo lời sư tôn Kim Sí Đại Bằng dạy, bắt đầu tay kết pháp quyết, trong miệng ngâm tụng chú ngữ, thôi động Âm Dương Nhị Khí Bình.

Chỉ thấy bảo bình chầm chậm bay lên giữa không trung, lăng không lơ lửng ở đó, mặt ngoài hiện ra một mảnh phù văn bí ẩn.

"Mở." Phủ Đông Lai ngâm tụng xong, trong miệng quát nhẹ một tiếng.

Âm Dương Nhị Khí Bình đang lơ lửng trên không lập tức ổn định, không còn lắc lư, chỗ miệng bình có một đạo quang mang bay thẳng nhập không, hai đạo sương mù một đen một trắng nồng đậm, quấn quanh lấy đạo ánh sáng kia, như hai đầu Giao Long giao thoa trên không.

Trên bầu trời vang lên tiếng trầm đục không ngừng, sương mù đen trắng hội tụ tạo thành một vòng xoáy mây mù cự đại.

Phủ Đông Lai nhìn chằm chằm vòng xoáy mây mù phía trên, trong lòng dâng lên vô hạn chờ mong, mong kỳ tích xuất hiện, thân ảnh Thẩm Lạc có thể từ trong đám mây mù kia hạ xuống.

Nhưng đợi đã lâu, cũng chỉ nhìn thấy mây mù đen trắng biến thành vòng xoáy ung dung xoay tròn, nào có bóng dáng Thẩm Lạc?

Phủ Đông Lai không muốn tin tưởng, thần thức phóng ra, dò xét đám mây mù kia.

Nhưng chung quy không thu hoạch được gì.

"Sao lại thế. . ." Phủ Đông Lai lẩm bẩm nói.

Trong mắt của gã sáng lên một điểm hy vọng cuối cùng, thân hình chợt bay lên không, thẳng đến trong mây mù đen trắng kia.

Đáng tiếc, cho dù gã tự mình tiến đến tìm kiếm, vẫn như cũ không phát hiện được nửa điểm khí tức Thẩm Lạc.

"Cuối cùng hắn vẫn không thể sáng tạo kỳ tích, là ta đã hại chết hắn. . ." Phủ Đông Lai thở dài nói.

Nói xong, gã giống như bị rút khô tất cả khí lực, mặc cho thân thể từ trên cao rơi xuống, đập ầm ầm trên mặt đất.

"Ầm."

Một tiếng vang trầm truyền đến, Âm Dương Nhị Khí Bình cũng bị lực va đập này đánh ngã, rớt xuống đất lăn qua một bên.

"Thẩm huynh. . ."

Phủ Đông Lai nhìn mây mù trong thiên khung dần dần tiêu tán, bốn mươi chín ngày qua cũng không chợp mắt, giờ chậm rãi nhắm hai mắt lại.

"Phủ huynh, ngươi đang làm cái gì vậy?"

Lúc này, một tiếng nói quen thuộc đột nhiên vang lên bên tai Phủ Đông Lai.

Phủ Đông Lai thoạt đầu tưởng rằng bị ảo giác, nhưng lại cảm thấy giữa hai mắt mông lung, hình như có một bóng râm ngăn trở tia sáng.

Gã chậm rãi mở hai mắt ra, lại nhìn thấy Thẩm Lạc đang mặc một bộ trường bào xanh nhạt, cúi người đứng bên cạnh gã, vẻ mặt vô cùng nghi hoặc đánh giá.

"Thẩm huynh, Thẩm huynh. . ."

Phủ Đông Lai khó tin nhìn về phía Thẩm Lạc, một phát như cá chép nhảy từ dưới đất xoay người đứng lên.

"Thật là ngươi, ngươi còn sống. . ." Gã kích động kêu lên.

Một hồi ồn ào này, lập tức khiến yêu vật bốn phía nhao nhao hấp dẫn tới, đều một mặt ngạc nhiên nhìn về phía hai người.

Trong đó một ít kẻ biết chút nội tình, nhao nhao chạy nhanh đi, bẩm báo việc này cho đầu mục của mình.

"Ta đương nhiên còn sống, ngược lại là ngươi, sao bộ dạng không được tốt vậy?" Thẩm Lạc trêu chọc.

Tiếng nói của hắn chưa dứt, Phủ Đông Lai lại một bước tiến lên, ôm lấy hắn.

"Quá tốt rồi, quá tốt rồi, Thẩm huynh, ngươi thật là kỳ nhân nha. . ." Phủ Đông Lai nhịn không được nói liên tục.

Thẩm Lạc bị gã bất thình lình ôm một cái, có chút xấu hổ, vỗ vỗ bờ vai đẩy gã ra, hỏi:

"Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?"

Phủ Đông Lai dừng một chút, lúc này mới kể lại chuyện ngày đó Thẩm Lạc bị hút vào Âm Dương Nhị Khí Bình, cũng kể về việc Kim Sí Đại Bằng nói việc hung hiểm liên quan tới bảo bình.

Thẩm Lạc nghe xong, trầm ngâm không nói, hắn cũng là cửu tử nhất sinh, mới sáng tạo ra kỳ tích bốn mươi chín ngày còn sống này.

"Thẩm huynh, ngươi làm sao sống sót được trong Âm Dương Nhị Khí Bình?" Trên mặt Phủ Đông Lai khôi phục ý cười, vỗ bả vai Thẩm Lạc, hỏi.

"Cái này. . . Nói rất dài dòng, trước mắt Sư Đà lĩnh này. . ." Thẩm Lạc còn chưa nói hết, đã bị một thanh âm cắt ngang.

"Thẩm tiểu hữu quả nhiên là kỳ tài ngút trời, vậy mà thật sáng tạo ra kỳ tích, ở trong Âm Dương Nhị Khí Bình còn sống bốn mươi chín ngày, nhìn thần hồn tựa hồ cũng không mảy may tổn thương nha."

Thẩm Lạc nghe tiếng nhìn lại, chỉ thấy một tên nam tử khoác áo đen thân hình cao lớn, từ trong các yêu binh tự động tách ra chậm rãi đi tới, trên mặt treo nụ cười ấm áp, chính là Kim Sí Đại Bằng.

"Xin ra mắt tiền bối." Thẩm Lạc ôm quyền nói.

"Không cần phải khách khí, lần này không phải nhờ ngươi, dựa vào tính tình đồ nhi ta, chỉ sợ rất khó tẩy thoát oan khuất. Ngươi có thể từ trong Âm Dương Nhị Khí Bình này an toàn bốn mươi chín ngày, cũng hoàn toàn chính xác ngoài dự liệu của ta." Kim Sí Đại Bằng nhìn Thẩm Lạc, tán thán nói.

"May mắn trộm được một mạng, thực sự không đáng tán dương." Thẩm Lạc cười khoát tay nói.

"Lần này có thể giúp Sư Đà lĩnh chúng ta, bắt được một tên phản đồ, chính là công lớn, chúng ta nên dùng hậu lễ đối đãi, chỉ là tình thế bây giờ, chúng ta. . ." Kim Sí Đại Bằng hiện vẻ hổ thẹn, nói.

Thẩm Lạc nghe ra, trong lời nói tựa hồ có ý trục khách.
Bạn cần đăng nhập để bình luận