Đại Mộng Chủ

Chương 1090: May mắn không làm nhục mệnh

Thời gian nhoáng một cái đã qua hơn nửa tháng, Thẩm Lạc không lưu lại Trường An quá lâu, cùng Bạch Tiêu Thiên và Lục Hóa Minh uống một trận say sưa tại Trường An lâu, sau đó khởi hành trở về Xuân Thu quan.

Hắn vốn còn muốn rủ Phủ Đông Lai đi nhậu, nhưng biết được trong lúc hắn dưỡng thương, Phủ Đông Lai đã nhắn lại Lục Hóa Minh một câu, đã rời Trường An thành, quay trở về tông môn Sư Đà lĩnh.

Trong thời gian này, không đợi Thẩm Lạc chủ động tới cửa, ngược lại là Trần Sư Nguyên chủ động đến nhà bái phỏng.

Gã chẳng những đúng hẹn đưa cho Thẩm Lạc bản Thuần Dương Bảo Điển hoàn chỉnh, còn tặng thêm mấy bộ bí điển trong môn không truyền ra ngoài, trong đó không chỉ có điển tịch tu luyện, còn có điển tịch luyện đan.

Lần này tới, thái độ Trần Sư Nguyên thay đổi so với trước, trong lời nói với Thẩm Lạc càng thêm khách khí mấy phần.

Nói gần nói xa, gã thử thăm dò, muốn hỏi thăm Thẩm Lạc mấy vấn đề về đạo thống Xuân Thu quan.

Thẩm Lạc mặc dù một tay nâng đỡ Xuân Thu quan phát triển, nhưng càng nhiều hơn là vì lời hứa năm xưa, cho nên cũng không tham công nhớ ý, cũng không có ý khai tông lập phái.

Cho nên, hắn nói cho Trần Sư Nguyên biết, đạo thống Xuân Thu quan sẽ không cải biến, vẫn như cũ là Tiểu Mao Sơn nhất mạch.

Trần Sư Nguyên nhận được lời Thẩm Lạc hứa hẹn, khối đá trong lòng xem như rơi xuống, nụ cười trên mặt cũng càng nhiều hơn.

Gã vốn cho là, Thẩm Lạc sẽ nhân cơ hội này phủi sạch quan hệ với Tiểu Mao Sơn, từ nay về sau tự lập làm tổ sư khai tông, dù sao có Đại Đường quan phủ giúp đỡ, Xuân Thu quan sẽ hưng thịnh lên nhanh, nhiều nhất qua hơn trăm năm, sẽ đạt đến tông môn trung đẳng.

Trần Sư Nguyên thậm chí đã dự định kết minh cùng Xuân Thu quan.

Kết quả vượt qua gã mong muốn, Trần Sư Nguyên vung tay lên, trực tiếp thay mặt Tiểu Mao Sơn, điều động hơn trăm đạo quan trợ giúp Thẩm Lạc xây dựng thêm Xuân Thu quan.

Thẩm Lạc vốn muốn cự tuyệt, nhưng suy nghĩ xong, vẫn đáp ứng.

Căn cơ Xuân Thu quan thực sự quá nhỏ bé, ngày sau nếu muốn phát triển lâu dài, có Tiểu Mao Sơn làm đại thụ hóng mát, tự nhiên không thể tốt hơn.

Ba ngày sau, triều dương mọc lên ở phương đông, chiếu sáng đại địa.

Cả tòa Thanh Hoa sơn được triều dương bao phủ, vách núi, mặt đất được chiếu thành màu vàng, Xuân Thu quan cũng giống như vậy, quang hoa sáng chói, hết sức trang nghiêm.

Kiến trúc các nơi trong quan đã sửa chữa toàn bộ, giờ phút này Tần Minh đang dẫn mấy tên đệ tử diễn tập buổi sớm.

Trong lúc bất chợt, một tiếng hú to lớn từ bên ngoài truyền đến, cả tòa Thanh Hoa sơn cũng rung nhẹ theo.

"Chuyện gì xảy ra?" Tần Minh bỗng nhiên đứng dậy, vội vàng vọt ra Xuân Thu quan, thần sắc đại biến.

Chỉ thấy một chiếc phi thuyền màu xanh dài chừng mười trượng xuất hiện ở ngoài Xuân Thu quan, phi thuyền thật dài còn lượn lờ thanh quang xung quanh, khiên động tầng mây trên trời quay cuồng, cuồng phong gào thét.

Phi thuyền đang phong bế, không nhìn thấy người nào phía trên.

Chu Phục và các đệ tử Xuân Thu quan chưa từng thấy qua cự thuyền lớn như vậy, đều ngây ngốc tại đó.

Tần Minh mặc dù cũng khiếp sợ không thôi, nhưng lão chính là chưởng môn Xuân Thu quan, trước mặt đệ tử không thể rụt rè, sau khi hít sâu một hơi bấm niệm pháp quyết dẫn một cái.

Một đạo xích quang nâng thân thể của lão lên, bay khỏi mặt đất vài chục trượng, đây là một kiện pháp khí phi hành Thẩm Lạc tặng lão, dù cảnh giới Luyện Khí hậu kỳ vẫn miễn cưỡng có thể sử dụng.

"Đạo hữu phương nào đến Xuân Thu quan?" Cảm thụ được pháp khí dưới chân tản ra ba động cường đại, trong lòng Tần Minh ổn định lại, cao giọng quát.

Bọn Chu Phục nhìn thấy Tần Minh phi không bay lên, đều hiện ra vẻ sợ hãi lẫn vui mừng, sự sợ hãi đối với phi thuyền màu xanh cũng giảm bớt không ít.

"Tần sư huynh, là ta." Một bóng người từ trên phi thuyền màu xanh rơi xuống, chính là Thẩm Lạc.

"Thẩm sư đệ, nguyên lai là ngươi, bình an trở về thì tốt rồi, bất quá ngươi làm gì chiến trận lớn như vậy, ta còn tưởng rằng có địch nhân tập kích." Tần Minh nhẹ nhàng thở ra, có chút oán trách nói.

"Không có cách nào khác, lần này cũng không phải chỉ mình ta trở về." Thẩm Lạc nói xong, phất tay áo vung về phía phi thuyền màu xanh sau lưng.

Phi thuyền chậm rãi rơi trên mặt đất, sau đó một cánh cửa phía trước mở ra, gần trăm bóng người nối đuôi nhau bay ra.

Những người này đều mặc đạo bào màu xanh, chính là người Trần Sư Nguyên hứa hẹn điều động tới, hỗ trợ xây dựng thêm đạo quan cho Xuân Thu quan, Trần Sư Nguyên lại không đi theo.

Chờ tất cả mọi người ra ngoài, Thẩm Lạc bấm niệm pháp quyết điểm phi thuyền màu xanh một cái.

Phi thuyền to lớn vụt nhỏ lại, trong nháy mắt biến thành phi thuyền to bằng bàn tay, chui vào trong tay áo của hắn.

Phi thuyền này là hắn dùng năm trăm tiên ngọc, đổi từ Trần Sư Nguyên, tốc độ phi hành không quá nhanh, điểm tốt duy nhất chính là dung lượng lớn, có thể chở được hai ba trăm người.

"Thẩm sư đệ, những người này là?" Tần Minh kinh ngạc hỏi.

"Những người này là đạo quan Tiểu Mao Sơn, lần này ta may mắn không làm nhục mệnh, thắng được lần Tam Giới võ hội này, Trần Sư Nguyên vì lôi kéo ta, phái những người này tới hỗ trợ trùng kiến Xuân Thu quan." Thẩm Lạc truyền âm trả lời.

"Thật chứ?" Tần Minh nghe vậy ngẩn người, một hồi lâu mới kịp phản ứng, khó tin hỏi lại.

Tam Giới võ hội quy mô cỡ nào, một ít đại phái có danh tiếng trong Tam Giới đều tham gia, tu vi Thẩm Lạc mặc dù cường đại, nhưng Tần Minh căn bản không nghĩ tới còn có thể thu được chiến thắng, nguyện vọng duy nhất của lão chính là Thẩm Lạc có thể bình an trở về, để Xuân Thu quan tiếp tục phát triển.

"Là thật, Thẩm tiền bối ở trong Tam Giới võ hội liên tục khắc chế cường địch, lấy được thắng lợi cuối cùng, việc này bây giờ đã truyền khắp Tam Giới." Trong hơn trăm tên đạo quan bên cạnh, một nam tử trung niên hơi mập mở miệng cười nói.

Người này là đầu lĩnh hơn trăm tên đạo quan kia, tu vi cũng không quá mạnh, chỉ có Tích Cốc hậu kỳ.

Về phần đạo quan khác, chỉ có non nửa có tu vi, căn bản là Luyện Khí kỳ, còn lại hơn phân nửa chỉ là người thường tu luyện qua công pháp cường thân kiện thể.

Những đạo quan này chỉ là bên ngoài Tiểu Mao Sơn, nếu không Trần Sư Nguyên cũng không có khả năng tùy ý điều khiển hơn trăm người tới.

"Tốt! Quá tốt rồi!" Tần Minh nhìn người kia một chút, lúc này mới vững tin, kích động nói.

Thẩm Lạc mặc dù là vì Tiểu Mao Sơn nhất mạch tham gia Tam Giới võ hội, nhưng dù sao cũng là người Xuân Thu quan, lần này chiến thắng, Xuân Thu quan lấy được chỗ tốt không nói trước, uy danh nhất định đại chấn, uy hiếp từ Thiên Âm môn cũng không còn đủ uy lực nữa.

"Dựa theo Tam Giới võ hội quy định, Xuân Thu quan sau này sẽ được Đại Đường quan phủ nâng đỡ trăm năm, đây là nhóm vật tư đầu tiên ta mang từ Đại Đường quan phủ về, ngươi cầm lấy trước, tiếp tục tăng lên thực lực bản quan." Thẩm Lạc lấy ra một pháp khí trữ vật, đưa cho Tần Minh.

Tần Minh trước đây không quá hiểu rõ quy tắc Tam Giới võ hội, nghe vậy càng vui mừng quá đỗi.

"Thẩm sư đệ yên tâm, ta nhất định sử dụng thích đáng những tài nguyên này, mau chóng để bản quan phát triển." Tần Minh tiếp nhận pháp khí trữ vật, hít sâu một hơi, trịnh trọng nói.

"Ta ở trong Tam Giới võ hội có chỗ lĩnh ngộ, về sau phải tiếp tục bế quan, chuyện Xuân Thu quan ngươi nên xử lý. Những người này ngươi cũng tận quản thúc đẩy. Lâm Hổ, ngươi cứ nghe theo Tần Minh điều khiển, phân phó của huynh ấy chính là ta phân phó." Thẩm Lạc nói với Tần Minh một tiếng, sau đó nhìn về phía nam tử trung niên hơi mập bên cạnh.

"Vâng, tiểu nhân nhất định cẩn tuân tiền bối phân phó, nghe theo Tần Minh quan chủ điều khiển." Lâm Hổ cung kính nói.

"Vậy làm phiền Lâm đạo hữu." Tần Minh cũng là người khôn khéo, mỉm cười chắp tay.

"Có chuyện gì không giải quyết được, hãy dùng những truyền âm phù này cho ta biết." Thẩm Lạc lấy ra một xấp truyền âm phù đưa cho Tần Minh, sau đó thả người vọt tới sau núi.

Tần Minh biết người có tu vi cao thâm cần thường xuyên bế quan, không nói gì thêm, nhận những truyền âm phù kia, bắt chuyện làm quen với Lâm Hổ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận