Đại Mộng Chủ

Chương 1423: Diễn hòa đại hội

Chờ đám người tán đi, trong điện chỉ còn lại Thẩm Lạc và Ngao Hoằng.

Ngao Hoằng từ công đường đi xuống, trực tiếp ngồi xuống nấc thang cuối cùng, vỗ vỗ bên cạnh.

Thẩm Lạc thấy vậy, cũng không nói nhiều, đi đến cạnh Ngao Hoằng ngồi xuống.

"Thẩm huynh, thật không thể ở thêm mấy ngày sao?" Ánh mắt Ngao Hoằng nhìn thẳng phía trước, mở miệng hỏi.

"Chỉ sợ không được, ta có có nhiều phiền phức ngập trời cần phải xử lý." Thẩm Lạc lắc đầu, cười khổ một tiếng nói.

"Chuyện báo thù Tam Hải còn lại, ta thật cần ngươi hỗ trợ." Ngao Hoằng không muốn từ bỏ, tiếp tục khuyên.

"Trước mắt, ngươi đã làm rất tốt, kỳ thật ta cũng không giúp đỡ được gì. Chỉ cần chớ vội vàng xao động , dựa theo ngươi bố trí, trong vòng mười năm báo thù Tam Hải, cũng không phải là không thể." Thẩm Lạc nói thẳng.

"Có ngươi tại đây, ta sẽ cảm thấy yên tâm hơn." Ngao Hoằng cười cười, thu hồi ánh mắt, nhìn Thẩm Lạc nói.

Thẩm Lạc do dự một chút, tiếp tục nói: "Lúc này ta có chuyện cần làm, thực sự không thể trì hoãn, không thể lưu tại long cung, bất quá chỉ cần ngươi cần, cứ việc truyền tin liên hệ ta, ta nhất định sẽ đến đây giúp ngươi một tay."

"Nếu vậy, ta không cưỡng cầu nữa." Ngao Hoằng thấy Thẩm Lạc nói như thế, cũng đành phải thôi.

Mấy ngày sau.

Thẩm Lạc tu dưỡng mấy ngày nữa, dự định cáo từ rời long cung, tiến về Thiên Cơ thành.

Ngao Hoằng đến đây tiễn đưa, bên người đi theo Thanh Sất và đám thủy duệ thống lĩnh tâm phúc.

"Thẩm huynh, lời thừa thãi ta không nói nữa, khối Long Môn lệnh này ngươi hãy nhận lấy, ngày sau ra vào Đông Hải sẽ thuận tiện hơn." Ngao Hoằng nói xong, lấy ra một khối lệnh bài hắc ngọc đưa cho Thẩm Lạc.

Thẩm Lạc cũng không khách khí, nhận lấy xong dự định rời đi, lúc này chợt thấy một đạo độn quang từ đằng xa bắn nhanh tới, một tên thanh niên nam tử cầm bầu rượu ngự kiếm cưỡi gió bay đến, đáp xuống bên này.

Thanh Sất và đám Thủy tộc thống lĩnh Đông Hải thấy thế, lập tức như lâm đại địch, nhao nhao lấy ra binh khí muốn tiến lên chặn đường.

"Mọi người chớ khẩn trương, là người quen." Thẩm Lạc thấy thế, vội ngăn lại.

Thanh niên nam tử kia cũng nhìn thấy đám người, vội vàng từ xa chào hỏi một tiếng: "Thẩm huynh!"

"Lục huynh." Thẩm Lạc cũng cười đáp lại.

Người tới không phải ai khác, chính là Lục Hóa Minh.

Hạ xuống xong, Lục Hóa Minh một mặt vui vẻ nói: "Quá tốt rồi, ngươi còn chưa đi, nếu không ta còn phải đuổi tới Thiên Cơ thành một chuyến."

"Thế nào, đã xảy ra chuyện gì?" Thẩm Lạc hơi nhíu mày, hỏi.

"Không có, không có, chỉ là xử lý chuyện Phương Thốn sơn lúc trước, mời các đại tông môn đến tham gia hội nghị xử trí. Ta biết ngươi đã đến Đông Hải, vừa vặn cũng muốn mời long cung, nên nhận nhiệm vụ này chạy tới đây." Lục Hóa Minh nâng hồ lô bên hông lên, khoát tay áo nói.

"Thì ra là thế." Thẩm Lạc nhẹ gật đầu.

"Giờ mang ta đi long cung gặp mặt Long Vương đi, lần này Long tộc chỉ mời Đông Hải, ta cần gặp Long Vương bẩm báo." Lục Hóa Minh mở miệng nói.

Bọn Thanh Sất xung quanh nghe vậy, thần sắc khẽ biến, đều không tự chủ nhíu mày.

"Lần đại hội xử trí này, long cung chúng ta sẽ không tham gia." Thần sắc Ngao Hoằng không thay đổi, lạnh nhạt nói.

Lục Hóa Minh nghe vậy sững sờ, nhìn Ngao Hoằng một chút, hơi nghi hoặc hỏi: "Việc này không cần hỏi thăm Long Vương sao?"

Y hỏi xong, bỗng thấy Thẩm Lạc nhíu mày lắc đầu với y, lập tức hiểu ra, nơi này hơn phân nửa có điều bí ẩn không tiện nhiều lời.

"Nếu vậy, cũng không bắt buộc, Đông Hải nếu có gì khó nói, Đại Đường quan phủ nguyện ý tương trợ." Lục Hóa Minh mặc dù không biết rốt cuộc xảy ra chuyện gì, nhưng vẫn nhìn Ngao Hoằng nói, lời nói thể hiện một phần thiện ý.

"Không cần làm phiền, chuyện long cung chúng ta tự mình xử lý được." Ngao Hoằng nói.

Ngữ khí của gã bình thản, nhưng trong lời nói lại là ý tránh xa người ngàn dặm.

Lục Hóa Minh nghe vậy, nhíu nhíu mày, cũng không nói thêm gì nữa, chỉ nhìn về phía Thẩm Lạc, tựa hồ đang hỏi thăm tiếp theo hắn dự định làm gì.

"Lục huynh, ta cũng không đi tham gia náo nhiệt, về sau lập tức tiến đến Thiên Cơ thành." Thẩm Lạc hiểu ý, đáp.

"Thiên Cơ thành ngươi cũng không cần đi nữa, lần đại hội xử trí này cũng mời Thiên Cơ thành, Tiểu Phu Tử đã đáp ứng tiến về Trường An tham gia hội nghị, ngươi đi Thiên Cơ thành là muốn tìm gã đúng không?" Lục Hóa Minh cười nói.

"Cũng đúng, đại sự bực này, làm sao không mời Tiểu Phu Tử chứ. Tốt, ta và ngươi cùng trở về Trường An." Thẩm Lạc suy nghĩ một phen, cũng hiểu ra, lúc này gật đầu nói.

Sau đó, Thẩm Lạc chính thức cáo từ Ngao Hoằng, cùng Lục Hóa Minh rời đi.

Trên đường trở về, Lục Hóa Minh hỏi chuyện long cung, Thẩm Lạc mới kể chân tướng chuyện lúc trước với y.

"Cái gì, long cung lại phát sinh biến cố như vậy? Việc này phải lập tức bẩm báo Đại Đường quan phủ và Thiên Cung biết mới được." Lục Hóa Minh nhíu mày, nói như thế.

"Việc này. . . Ta thấy dáng vẻ Ngao Hoằng tựa hồ là không có ý định mượn nhờ những lực lượng khác, mà muốn chính mình súc tích lực lượng báo thù." Thẩm Lạc do dự một chút, nói.

"Hắn. . . Nhìn rất bình tĩnh, thực sự rất khó tưởng tượng vừa mới trải qua tai ương như thế." Lục Hóa Minh nói.

"Hiện tại càng ẩn nhẫn kiềm chế, về sau lửa phục thù thiêu đốt càng khốc liệt, trên thực tế ta khá lo lắng cho hắn, việc này ảnh hưởng tâm tính hắn, chỉ sợ rất lớn." Thẩm Lạc lắc đầu thở dài.

"Chuyện đó . . ." Lục Hóa Minh chần chừ nói.

"Bây giờ việc này ai cũng không giúp được hắn, vẫn nên để cho chính hắn tự xử lý đi. Có ngọn lửa này, cũng chưa hẳn là chuyện xấu, trong Tam Giới nhiều lo lắng như thế, hắn có thể mau chóng cường đại lên, xử lý tốt chuyện long cung, về sau hẳn là sẽ rất hữu ích." Thẩm Lạc suy nghĩ một lát, nói.

"Tốt, ta tin tưởng phán đoán của ngươi." Lục Hóa Minh nghe vậy, gật đầu nói.

"Đúng rồi, lần này là đại hội xử trí, dự định xử trí đám người vây công Phương Thốn sơn sao?" Thẩm Lạc chuyển chủ đề, hỏi.

"Kỳ thật xử trí đại hội chỉ là cách gọi thông tục, trên thực tế là do Thiên Cung chủ đạo, Đại Đường quan phủ chủ sự đại hội gọi là diễn hòa đại hội, ngụ ý diễn hóa hòa bình. Bất quá trên thực tế chủ yếu vẫn là trừng phạt những thế lực Sư Đà lĩnh, Ma Vương trại cùng Bàn Tơ động, cho Phương Thốn sơn một câu trả lời thỏa đáng, đồng thời cảnh cáo tông môn yêu ma khác, không được mưu toan làm loạn." Lục Hóa Minh ngưng trọng nói.

"Diễn hóa hòa bình, nói như bọn Thiên Cung không có trách nhiệm vậy." Thẩm Lạc nghe vậy, ngữ khí có chút không cam lòng nói, dù sao những tông môn yêu ma kia có thể làm đến loại tình trạng này, nếu không có Thiên Cung ngầm đồng ý thì sao có thể làm được như vậy.

Lại nói, Thiên Cung cả ngày luôn miệng nói vì hòa bình thiên hạ, nhưng kỳ thật việc làm đều là vì lợi ích của mình.

Lục Hóa Minh nghe xong, xấu hổ cười một tiếng, không nói tiếp, nếu muốn bàn đến, Đại Đường quan phủ cũng tương tự chịu không ít trách nhiệm.

Liên quan tới công việc cụ thể của đại hội, Thẩm Lạc không hỏi kỹ, dù sao đã sớm quyết định, các phương diện xử trí khẳng định là đã an bài thỏa đáng, chắc là đã thông báo cho Phương Thốn sơn biết, giờ chỉ lên tuyên bố một chút thôi, đến lúc đó tận mắt xem là được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận