Đại Mộng Chủ

Chương 1666: Hồ Loạn Trường An

Thiên Cơ Thành.

Kình Thiên Giới cao cao đang di động, trên người Vô Danh trưởng lão đầy thương tích, khoanh chân ngồi trên quảng trường nội thành, hai mắt nhìn chằm chằm phần đầu của Kình Thiên Giới, lông mày nhíu lên, trên mặt tràn đầy vẻ u sầu.

Lúc này, một thân ảnh lẳng lặng đi đến phía sau gã.

Vô Danh trưởng lão thấy thế muốn đứng dậy, lại bị người nọ phất tay ngăn cản, tỏ ý không cần hành lễ.

"Thành chủ, Thẩm đạo hữu có thể trở ra hay không?" Vô Danh trưởng lão ngửa đầu nhìn về phía bên cạnh, hỏi.

"Chuyện này khó nói. Dù sao ta chưa từng gặp tình huống này, nhưng ta tin tưởng Thẩm tiểu hữu có phúc khí, người hiền tự có thiên tướng, chắc chắn sẽ không xảy ra việc gì." Tiểu Phu Tử lộ vẻ do dự, lắc đầu nói.

"Hiện tại bên trong lỗ nhĩ bị một cỗ năng lượng vô hình phong cấm, căn bản không thể tiến vào dò xét." Vô Danh trưởng lão chau mày, vẫn như cũ khó nén lo lắng.

"Thẩm tiểu hữu tiến nhập Thương Khung Bí Cảnh trong truyền thuyết, chúng ta muốn cứu hắn, cũng không có cách nào. Ài, nếu ta có thể xuất quan sớm một chút, thì không trở thành như thế." Tiểu Phu Tử thở dài một tiếng, chậm rãi nói.

"Thành chủ, đều do đám tặc tử kia quá mức âm hiểm, cũng trách ta khinh thường địch nhân." Vô Danh trưởng lão áy náy nói.

Dù sao, thời điểm Tiểu Phu Tử bế quan, sự vụ lớn nhỏ trong Thiên Cơ Thành đều do gã lo liệu.

"Không biết Thanh Khâu Hồ muốn làm gì, chẳng những làm loạn Trường An, mà còn đến quấy nhiễu Thiên Cơ Thành cách xa ngàn dặm, bọn chúng quả nhiên muốn chết." Lấy tính nết Tiểu Phu Tử, cũng khó nén tức giận.

"Hôm qua có tin tức truyền đến, nói Trường An bên kia còn vết tích hoạt động của Hồ tộc, Đại Đường quan phủ bị triệt để chọc giận, một lần hành động quét sạch phương viên trăm dặm Trường An, đừng nói hồ yêu, chính hồ ly phổ thông, hiện tại cũng tìm không thấy dấu tích còn sống." Vô Danh trưởng lão nói.

"Lần này Trường An tổn thất thảm trọng, cho dù có diệt Thanh Khâu Hồ tộc cũng không đủ." Ngữ khí Tiểu Phu Tử đạm mạc nói.

"Thanh Khâu Hồ đích thật đã phạm vào nộ chúng, Đại Đường quan phủ đã phát anh hùng thiếp, mời các phái cùng nhau đi đến Triêu Dương Cốc, chinh phạt Thanh Khâu Quốc, chúng ta cũng nhận được thiếp mời." Vô Danh trưởng lão nói thêm.

Tiểu Phu Tử nghe vậy, trầm ngâm một lát, đang muốn nói bỗng nhiên thần sắc hơi đổi, lập tức di động ánh mắt về phía lỗ nhĩ của Kình Thiên Giới.

Khi nhìn đến, khuôn mặt của gã lập tức thả lỏng, không khỏi hiện một tia vui mừng.

Vô Danh trưởng lão cũng cảm nhận được, quay đầu nhìn về phía bên kia, lập tức từ đứng lên.

"Thẩm đạo hữu, Nhiếp cô nương..."

Trong đôi mắt kinh hỉ của hai người, thân ảnh Thẩm Lạc và Nhiếp Thải Châu lần lượt từ trong lỗ nhĩ đi ra.

"Tiểu Phu Tử tiền bối, Vô Danh trưởng lão." Hai người không ngờ, vừa trở lại Thiên Cơ Thành, đã có thể nhìn thấy bọn họ, trên mặt cũng lộ nụ cười, đi đến.

Thời điểm thân hình hắn hạ xuống, ánh mắt Thẩm Lạc quét qua khu vực phía dưới, kết quả nhìn thấy phía dưới trong Thiên Cơ Thành, khắp nơi đều có chiến hỏa bụi mù, tựa hồ còn đang kinh lịch một trận náo động.

Sau khi tiếp đất, hắn vội vàng dò hỏi hai người Tiểu Phu Tử: "Tiền bối, Thiên Cơ Thành sao lại thế này? Chẳng lẽ lại có ngoại địch công kích?"

Thẩm Lạc hỏi một câu không đầu không đuôi, khiến cho Tiểu Phu Tử và Vô Danh trưởng lão không khỏi sững sờ.

"Thẩm đạo hữu, lời này của ngươi có ý gì?" Vô Danh trưởng lão không hiểu hỏi.

Tiểu Phu Tử thì đánh giá hai người khi cảm nhận được khí tức của Thẩm Lạc và Nhiếp Thải Châu biến hóa, thoạt đầu hơi kinh ngạc, nhưng ngay sau đó lại lộ một tia đã hiểu.

"Thẩm tiểu hữu, chúc mừng tu vi tiến một bước dài, xem ra bên trong Thương Khung Bí Cảnh đã gặp kỳ ngộ. Khí tức trên người Nhiếp cô nương cũng khác trước rất lớn." Tiểu Phu Tử mở miệng nói.

Nghe lời ấy, Vô Danh trưởng lão mới chú ý biến hóa trên người Thẩm Lạc, dù trời sinh tính gã trầm ổn, cũng không nhịn được cả kinh trừng lớn hai mắt.

"Thẩm đạo hữu, ngươi đã ăn tiên đan thần dược sao? Chỉ ngắn ngủi ba ngày, tu vi của ngươi sao lại tiến triển lớn như thế?" Vô Danh trưởng lão nhịn không được nói to.

Tiếng nói của gã vừa dứt, lập tức đổi thành Nhiếp Thải Châu và Thẩm Lạc trợn mắt há mồm.

"Cái gì… Vô Danh trưởng lão, ngài nói chỉ mới ba ngày?" Nhiếp Thải Châu vô cùng kinh ngạc.

"Ngươi sau vậy? Ngươi chỉ mới tiến vào Thương Khung Bí Cảnh ba ngày…" Vô Danh trưởng lão nói không nên lời.

Sau khi Thẩm Lạc kinh ngạc, rất nhanh đã phản ứng lại, thời gian bên trong bí cảnh khác biệt bên ngoài, tuy Nhiếp Thải Châu nắm giữ một chút thần thông thời gian, nhưng gặp chuyện như vậy, vẫn bị chấn kinh đến thật lâu không thể tin được.

"Vô Danh trưởng lão, ngài đang nói đùa với chúng ta sao? Chúng ta tiến vào Thương Khung Bí Cảnh không chỉ ba ngày, đã gần ba năm…" Nhiếp Thải Châu không khỏi nói.

Vô Danh trưởng lão im lặng, vẻ mặt vô cùng nghi hoặc nhìn về phía Tiểu Phu Tử, còn kém chút đã mở miệng hỏi hai người Thẩm Lạc sao lại có chuyện ngớ ngẩn như vậy.

Tiểu Phu Tử tự nhiên đã nghĩ thông suốt, vừa cười vừa nói:

"Không kỳ quái, có thể Thương Khung Bí Cảnh tương tự một số bí cảnh của Thiên Đình, tốc độ thời gian không giống nhân gian, trên trời một ngày, dưới đất một năm. Chúng ta chỉ mất ba ngày, nhưng trong đó có khả năng đã trải qua mấy năm."

Mặc dù Thẩm Lạc hiểu rõ, nhưng khó tránh khỏi vẫn sinh một loại cảm giác chênh lệch mãnh liệt.

Bất quá như vậy, cũng không khó lý giải, Thiên Cơ Thành trước mắt, sao vẫn một bộ gặp tập kích.

"Tiền bối, tình hình Thiên Cơ Thành thế nào?" Thẩm Lạc vội vàng hỏi.

"Không cần lo lắng, những phần tử phản nghịch và địch nhân xâm nhập đã bị bắt sống một phần, còn lại đều bị chém giết, không một ai còn sống đào tẩu." Vô Danh trưởng lão lấy lại tinh thần, nói.

Thời điểm nói ánh mắt của gã vô thức chợt động, hiển nhiên có điểm che giấu.

Thẩm Lạc chần chừ một chút, đang muốn hỏi thăm, lại nghe Tiểu Phu Tử mở miệng: "Gối ngọc đã chữa trị hoàn thành."

"Chữa trị hoàn thành?" Nghe xong lời ấy, Thẩm Lạc lập tức đại hỉ.

"Xem như thế đi… Tóm lại ta đã chữa trị những nơi có thể chữa trị, tuyệt đối không có nửa điểm tư tàng, nhưng sau khi thôi động, lại không thể kích phát. Cho nên còn không biết được còn có điểm nào thiếu sót, cũng có thể gối ngọc này từ ngươi thôi động, mới có hiệu quả?" Lông mày Tiểu Phu Tử cau lại, nói.

Thẩm Lạc nghe vậy, bật cười nói: "Kỳ thật trước kia cũng không phải ta tận lực thôi động gối ngọc, mà gối ngọc tự hành kích phát đưa ta nhập mộng."

"Nói như vậy, chỉ sợ ngươi phải ngủ trên gối mấy đêm rồi." Tiểu Phu Tử trầm ngâm nói.

Trong mắt Thẩm Lạc cũng đầy vẻ chờ mong, nếu tiến vào mộng cảnh lần nữa, thì hắn đã có thể làm rõ ràng, lúc trước bọn hắn hợp lực diệt sát Xi Vưu, đến tột đã xảy ra chuyện gì, mà phải đến mức thay đổi hiện tại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận