Đại Mộng Chủ

Chương 1250: Tiểu Phu Tử

"Điều khiển mộc điểu màu đen này chắc là tiền bối, không biết mang tại hạ tới đây, có gì phân phó?" Thẩm Lạc nhìn thấy cảnh này, im lặng một lát sau đó chắp tay hỏi.

Pháp lực hắn mặc dù bị giam cầm, thần thức lại không bị ảnh hưởng, khí tức thân ảnh tóc trắng kia như có như không, thần thức tới gần đối phương liền bị một cỗ lực lượng vô hình ngăn cách, căn bản không cảm giác được tu vi cảnh giới y.

Loại thần thông này, tuyệt không phải tu sĩ Đại Thừa có thể có được, khẳng định là tồn tại Chân Tiên kỳ trở lên

"A, làm sao ngươi biết ta có việc phân phó cho ngươi? Mà không phải trực tiếp giết ngươi?" Thân ảnh màu trắng cũng không quay đầu lại nói, chính là thanh âm lúc trước mộc điểu màu đen phát ra.

"Tu vi tiền bối cao thâm mạt trắc, Hắc Điểu Yển Giáp này cũng có chiến lực siêu phàm, nếu thật muốn giết ta, đã sớm ra tay rồi, không cần tốn công sức mang tại hạ tới đây." Thẩm Lạc tự giễu cười cười.

"Tu vi kém một chút, đầu óc coi như thông minh. Nếu không thì ngươi gan to bằng trời, dám dùng Mê Hồn thuật đối phó đệ tử Thiên Cơ thành ta, xem phần cơ linh này của ngươi, bỏ qua cho ngươi lần này cũng không phải không thể." Thân ảnh tóc trắng vỗ tay khen.

"Tiền bối nếu đã biết hành vi tại hạ lúc trước, chắc hẳn cũng đã nghe vấn đề tại hạ hỏi thăm đệ tử quý phái, cử động lần này của vãn bối chỉ là tự vệ cầu sinh, cũng không có ý nhằm vào Thiên Cơ thành, xin tiền bối thông cảm." Thẩm Lạc khom người thi lễ một cái.

"Nếu không phải điểm này, ngươi cho rằng ngươi có thể sống đến hiện tại sao?" Thanh âm thân ảnh tóc trắng lạnh lẽo.

"Vâng, vãn bối biết sai, không biết vãn bối phải làm gì mới có thể được bỏ qua cho lần mạo phạm này, xin tiền bối nói rõ, tại hạ nhất định dốc hết toàn lực." Trong lòng Thẩm Lạc run lên, thấp giọng nói.

Thân ảnh tóc trắng hừ một tiếng, xem như miễn cưỡng chấp nhận Thẩm Lạc nói, xoay người lại.

Trên mặt Thẩm Lạc lộ vẻ kinh ngạc, thân ảnh tóc trắng này lại là một thiếu niên tuấn tú, nhìn khoảng mười ba mười bốn tuổi, trên mắt phải bên trái cột nghiêng một cái bịt mắt màu đen, vị trí con mắt khảm nạm một khối tinh thạch màu trắng, không biết là vật gì, rạng rỡ phát sáng.

Trong tay thiếu niên tóc trắng cầm mấy đầu xích sắt, chính là Cửu Chuyển Tấn Thiết Liên mà mộc điểu màu đen mới cướp vừa rồi.

Thân ảnh tóc trắng này ăn nói cơ trí, tu vi cao thâm, lại mái đầu bạc trắng, Thẩm Lạc vốn cho là một vị lão giả tiền bối đức cao vọng trọng, không ngờ đối phương lại trẻ tuổi như thế.

Bất quá tu tiên giới kỳ văn đông đảo, thiếu niên này chưa hẳn trẻ như bề ngoài, có thể là lão quái vật sống mấy trăm hơn ngàn năm, hắn rất nhanh thu hồi vẻ kinh ngạc, cúi đầu lắng nghe lời dạy dỗ.

"Nhìn dáng vẻ của ngươi, chính là Thẩm Lạc của tu tiên giới Đại Đường? Là quán quân Tam Giới võ hội lần này?" Thiếu niên tóc trắng quét nhìn gương mặt Thẩm Lạc một chút, hỏi.

"Đúng vậy." Thẩm Lạc đáp ứng một tiếng, trong lòng càng nghiêm nghị.

Thiếu niên này hỏi thăm thân phận của hắn, chứng tỏ còn chưa nhận được thông báo từ đám người Yển Vô Sư về mình. Dưới loại tình huống này, thiếu niên tóc trắng này còn có thể phát giác hắn thi triển Mê Hồn thuật với Chu Minh, có thể nghĩ nguyên nhân có hai cái. Một là chính mình vừa mới bước vào Thiên Cơ thành, thậm chí trước lúc này, cũng vì một ít nguyên nhân bị người này để mắt tới; thứ hai là thiếu niên tóc trắng này có được sức quan sát đáng sợ, có thể tùy thời giám sát toàn bộ bất kỳ động tĩnh dù rất nhỏ ở Thiên Cơ thành.

Mặc kệ là loại nào, với hắn đều không phải là chuyện gì tốt.

"Trước đó ngươi hỏi thăm Chu Minh, tâm tình chập chờn rất mãnh liệt, còn hỏi về Lục Tí Thiên Long, đại danh bộ yển giáp này chưa bao giờ lưu truyền ra ngoài, trên đường ngươi tới Thiên Cơ thành đã gặp bộ yển giáp này?" Thiếu niên tóc trắng nhìn chằm chằm hai mắt Thẩm Lạc, hỏi.

"Không dám lừa gạt tiền bối, đúng vậy." Thẩm Lạc không chần chừ chút nào nói.

"Ngươi gặp ở đâu?" Thiếu niên tóc trắng nghe lời này, ánh mắt sáng lên, lập tức truy vấn.

"Trong một chỗ thành trì dưới đất tại Vô Ngân Sa Hải. Thực không dám giấu giếm, kỳ thật tại hạ cũng không phải đi một mình tới đây, còn có một đồng bạn, trên đường đến Thiên Cơ thành, chúng ta không cẩn thận rơi vào trong một thành trì quỷ dị dưới đất, ở nơi đó gặp được một người mặc yển giáp Lục Tí Thiên Long, ta may mắn trốn thoát, nhưng đồng bạn kia lại thất thủ trong thành trì dưới đó." Thẩm Lạc tiếp tục nói.

"Thành trì quỷ dị dưới đất? Rốt cuộc quỷ dị như thế nào, nói ta nghe một chút." Thiếu niên tóc trắng lần nữa truy vấn.

Thẩm Lạc lấy lại bình tĩnh, kể lại kinh lịch trong thành trì dưới đất, bất quá liên quan đến tình huống bản thân hắn thì không kể rõ, tin tưởng thiếu niên tóc trắng cũng có thể lý giải.

"Quả nhiên là Ngoạn Ngẫu Thành, những nữ thi kia hẳn là sản phẩm do Thiên Thi Chân Kinh và Quỷ Yển thuật kết hợp." Thiếu niên tóc trắng nghe xong, tự lầm bầm nói.

Thẩm Lạc nghe mấy danh từ này, trong mắt lóe lên vẻ khác lạ, nhưng không hỏi nhiều.

"Ta là Tiểu Phu Tử, ngươi đã nghe từ Chu Minh thì biết ta là ai. Thành trì dưới đất kia phi thường trọng yếu với Thiên Cơ thành, chỉ cần ngươi có thể mang bọn ta tìm tới nơi đó, mạo phạm trước đó ta có thể bỏ qua. Còn mục đích ngươi đến Thiên Cơ thành muốn chữa trị mấy món bảo vật, ta cũng không phải không có khả năng đáp ứng." Thiếu niên tóc trắng rất nhanh hoàn hồn, phất tay ném bốn sợi Cửu Chuyển Tấn Thiết Liên kia lại cho Thẩm Lạc, nói.

"Tiền bối nói thật?" Thẩm Lạc nghe vậy, vừa mừng vừa sợ.

"Tự nhiên là thật, điều kiện tiên quyết là ngươi phải mang bọn ta tìm tới tòa thành trì dưới đất kia, trước đó nói cho ngươi một tiếng, tòa thành trì kia chính là một kiện yển giáp trong truyền thuyết của Thiên Cơ thành ta, do Ngoạn Ngẫu thành huyễn hóa thành, có thể tùy ý di động vị trí, nếu không chúng ta cũng sẽ không nhiều năm qua từ đầu đến cuối không thể nào tìm ra." Tiểu Phu Tử chậm rãi nói.

"Cái này tiền bối có thể yên tâm, lúc ta thoát đi nơi đó, bởi vì muốn trở về tìm kiếm đồng bạn, cho nên có lưu ấn ký pháp lực đặc thù trong Ngoạn Ngẫu thành kia, mặc kệ nó di động đến nơi nào, ta cũng có thể tìm được." Thẩm Lạc tự tin nói.

"Như thế rất tốt. Trước theo ta về Thiên Cơ thành, sau đó lập tức xuất phát tìm kiếm Ngoạn Ngẫu Thành." Tiểu Phu Tử gật gật đầu, phất tay áo phát ra một tia sáng trắng quấn lấy Thẩm Lạc, rơi vào trên mộc điểu màu đen.

Cấm chế thể nội Thẩm Lạc như tuyết tiêu băng tan, pháp lực vận chuyển khôi phục bình thường, trong bụng mừng thầm.

Mà mộc điểu màu đen vỗ cánh bay lên, lần nữa lóe lên xuyên thấu cấm chế quanh Thiên Cơ thành, bay về hướng thượng thành Thiên Cơ thành.

Thẩm Lạc nhìn về phía cự nhân kình thiên nâng lên cả toà thành, tới gần mới có thể chân chính trải nghiệm sự đồ sộ hùng vĩ của vật này.

"Ồ!" Hắn đột nhiên khẽ di một tiếng, ánh mắt rơi vào trên cánh tay cự nhân, nơi đó minh khắc rất nhiều linh văn, ẩn ẩn có ba động linh quang lộ ra.

"Cự nhân này tên là Kình Thiên Giới, là yển giáp mà thành chủ Xa Viên đời đầu Thiên Cơ thành luyện chế ra, ngàn vạn năm nay một mực thủ hộ Thiên Cơ thành." Trên mặt Tiểu Phu Tử hiện vẻ mơ ước nhìn về phía cự nhân kình thiên kia, nhàn nhạt giải thích.

"Vị Xa Viên tiền bối đó thật sự là quỷ phủ thần công, khiến người ta khâm phục." Thẩm Lạc khen ngợi.

Tiểu Phu Tử không nói gì nữa, điều khiển mộc điểu màu đen, rơi vào trước một tòa đại điện rộng lớn, cất bước đi vào.

Thẩm Lạc chần chừ một chút, cũng đi theo.

Tòa đại điện này thoạt nhìn là nơi nghị sự, không gian bên trong khoáng đạt, hai bên chỗ sâu nhất đặt một hàng ghế ngồi, Tiểu Phu Tử đến một tấm đại ỷ sâu nhất ngồi xuống, bảo Thẩm Lạc ngồi xuống cạnh tay trái, lẳng lặng đợi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận