Đại Mộng Chủ

Chương 1197: Số phận không tệ

"Như vậy là xong rồi?" Thẩm Lạc nhìn một chút dịch nhờn vô sắc vô vị bôi ở trên người, cũng không phát giác được dược dịch này có gì đặc thù.

Ba Xà cũng không trả lời, chỉ nhắm hai mắt, tập trung tinh thần trong miệng nói lẩm bẩm.

Không bao lâu, linh dịch bên ngoài thân Thẩm Lạc lập tức nổi lên một tầng ánh sáng nhạt, thân thể của hắn thình lình biến thành trạng thái hơi mờ.

"Được rồi, Hóa Linh Dịch này có thể làm biến mất thân hình đạo hữu, linh dịch tán phát linh quang cũng có thể ngăn cách Huyết Văn Phong Điểu dò xét, chỉ là tầng linh dịch này không thể thừa nhận pháp lực trùng kích quá cường đại. Tiếp theo Thẩm đạo chỉ có thể vận dụng bảy thành pháp lực, cũng chớ tế ra pháp bảo, nếu không sẽ tổn hại đến tầng linh dịch này." Ba Xà mở to mắt, nhẹ nhàng thở ra nói.

Thẩm Lạc mặc dù vẫn còn nửa tin nửa ngờ, nhưng tình hình trước mắt đặc thù, chỉ có thể tin tưởng Ba Xà.

Vậy mà không thể tế ra pháp bảo, cũng không thể ngự kiếm phi hành, hắn chỉ có thể sử dụng Ất Mộc Tiên Độn, tiếp tục độn hành tiến lên, thân hình vô thanh vô tức biến mất trong rừng rậm.

Trong rừng rậm gần chỗ hắn thình lình có bốn năm con Huyết Văn Phong Điểu, ong ong bay múa, nhưng không phát giác được Thẩm Lạc từng xuất hiện nơi này.

Phía sau hơn nghìn dặm, Cửu Đầu Trùng nhẹ nhõm cưỡi mây tiến lên, thôi động cổ kính trong tay, khống chế Huyết Văn Phong Điểu.

Trải qua lần trước dò xét, gã cơ bản đã hiểu ra khoảng cách Phong Lôi độn thuật của Thẩm Lạc, điều khiển Huyết Văn Phong Điểu phía trước tập trung đến nơi Thẩm Lạc có khả năng xuất hiện nhất, tìm kiếm tung tích của hắn.

Thời gian từng giờ trôi qua, rất nhanh qua nửa khắc đồng hồ.

Thần sắc Cửu Đầu Trùng lúc đầu nhẹ nhõm, từ từ biến thành ngưng trọng, cuối cùng ẩn ẩn tái nhợt.

Gã đã điều tất cả Huyết Văn Phong Điểu phía trước, nhưng Thẩm Lạc giống như tiêu thất hư không, bất luận gã tìm kiếm thế nào, cũng không tra được tung tích.

"Sao lại như vậy? Huyết Văn Phong Điểu là linh điểu ta cẩn thận luyện chế dò xét, dù tu sĩ Chân Tiên kỳ ẩn nấp cũng có thể nhìn thấu, hắn chỉ là một Đại Thừa kỳ sao có thể trốn được linh điểu dò xét?" Cửu Đầu Trùng vừa sợ vừa giận, rất nhanh nghĩ đến một người.

"Ba Xà! Nàng ta đi cùng Thẩm Lạc kia, tất nhiên là tiện tỳ này cho Thẩm Lạc biện pháp tránh né Huyết Văn Phong Điểu!" Cửu Đầu Trùng đã hiểu chuyện gì xảy ra.

Huyết Văn Phong Điểu mặc dù là linh điểu gã tự tay luyện chế ra, không để cho bọn Ba Xà nhúng tay vào, nhưng trong quá trình tế luyện đã phạm sai lầm mấy lần, một mình gã không cách nào chiếu cố, nên để bọn Ba Xà, Liên Sơn, Quy Tàng chạy tới giúp đỡ mấy lần.

Ba Xà nếu đã sớm có dị tâm, thừa dịp cơ hội tiếp xúc mấy lần kia, cũng không phải không có khả năng tìm ra nhược điểm Huyết Văn Phong Điểu.

"Ba Xà, đợi ta bắt được ngươi, nhất định phải trừu hồn luyện phách, để cho ngươi hối hận sống trên cõi đời này!" Cửu Đầu Trùng cắn răng nghiến lợi thầm nghĩ.

Lông mày gã nhíu lên, bỗng nhiên dừng lại độn quang, nhanh chóng bấm niệm pháp quyết cổ kính trước người, Huyết Văn Phong Điểu vốn khuếch tán khắp Vân Mộng trạch bỗng bay tới hội tụ lại hướng gã, tựa hồ muốn thi triển một đại thủ bút gì đó.

Giờ khắc này, Thẩm Lạc đang dùng Ất Mộc Tiên Độn chạy trốn ra ngoài vạn dặm.

Trên đường đi hắn gặp Huyết Văn Phong Điểu mấy lần, nhưng linh dịch Ba Xà xác thực khắc chế Huyết Văn Phong Điểu dò xét, một mực cũng không bị phát hiện, nên hắn triệt để yên lòng.

Hắn không dừng lại, bay về phía trước một khoảng cách, gắng cách Cửu Đầu Trùng kia càng xa càng tốt, lúc này hiện thân trước một tòa sơn cốc u tĩnh.

Thẩm Lạc cũng không thèm để ý, đang muốn thi triển Ất Mộc Tiên Độn tiếp tục đi tới, đột nhiên khẽ di một tiếng, nhìn vào trong sơn cốc.

Trong sơn cốc sương trắng phun trào, thoạt nhìn là hơi nước bình thường, nhưng chỗ sâu sương mù không ngừng truyền ra một cỗ ba động Thủy linh lực cực kỳ tinh khiết.

"Thật là linh khí tinh thuần, xem ra sơn cốc này là một chỗ tụ hợp linh mạch, pháp lực Thẩm đạo hữu còn thừa không nhiều, không bằng ở chỗ này khôi phục một chút rồi tiếp tục tiến lên." Ba Xà cũng từ trong túi càn khôn thò đầu ra nhìn lại trong cốc, nói.

Thẩm Lạc chần chừ một chút, pháp lực trong cơ thể hắn xác thực còn thừa không nhiều, mà Cửu Đầu Trùng vẫn chưa tìm tới hắn, ở đây hơi dừng lại khôi phục pháp lực cũng không tệ.

Thân hình hắn khẽ động, bay vào trong sương trắng sơn cốc.

Chỗ sâu sương mù là một đầm nước, trong đàm ục ục phun nước lên, hình thành cột nước cao nửa trượng, trong cột nước tản mát ra thuỷ linh khí nồng đậm không gì sánh được.

Công pháp vô danh của Thẩm Lạc cảm ứng được cỗ thủy linh khí này, lập tức hưng phấn không thôi, tốc độ vận chuyển tăng nhanh mấy phần.

"Quả nhiên là linh mạch." Hắn mừng rỡ nói một tiếng, chui vào trong đầm nước khoanh chân ngồi xuống, vận công thu nạp linh lực nơi đây, đồng thời lấy ra một viên đan dược ăn vào luyện hóa, pháp lực lập tức khôi phục nhanh chóng.

"Thẩm đạo hữu không cảm thấy nơi đây cổ quái à? Nhìn từ bên ngoài cũng không lạ thường, nhưng linh khí trong sơn cốc lại cường thịnh như thế, chỉ sợ có chút cổ quái." Ba Xà nói.

"Trong mắt của ta thì khắp Vân Mộng trạch này đều cổ quái, nên thấy bình thường. Ba Xà đạo hữu cảm thấy kỳ quái thì xuống dò xét một phen, ta phải nhanh khôi phục pháp lực, không thể để ý tới mặt khác." Thẩm Lạc nói một tiếng xong cũng không để ý tới Ba Xà nữa, nhắm mắt vận công.

Ba Xà nhếch miệng, không để ý tới Thẩm Lạc, từ trong túi càn khôn bơi ra.

Quanh người nàng cũng bôi lên Hóa Linh Dịch, không sợ bị Huyết Văn Phong Điểu dò xét, kín đáo đi tới đáy đầm.

Thời gian chậm rãi trôi qua, đảo mắt qua hai canh giờ.

Không biết do Hóa Linh Dịch Ba Xà quá mức thần diệu, hay là Thẩm Lạc ẩn thân dưới đầm nước, Huyết Văn Phong Điểu từ đầu đến cuối vẫn không phát hiện ra hắn.

Trên thân Thẩm Lạc ẩn ẩn lam quang, trên mặt hiện vẻ óng ánh, mượn nhờ thủy linh lực nồng đậm nơi đây và đan dược, pháp lực trong đan điền hắn nhanh chóng tăng dày, đã khôi phục hơn phân nửa.

Thẩm Lạc âm thầm mừng rỡ, đang muốn không ngừng cố gắng, thanh âm Ba Xà từ đáy đầm bay lên, cách thật xa đã đại hỉ truyền âm: "Ha ha, thật sự là tạo hóa, đáy đầm nơi đây vậy mà có giấu ngọc tuỷ vạn năm, số phận ngươi ta thực không tồi!"

"Ngọc tủy vạn năm? Chính là một giọt trong truyền thuyết có thể trong nháy mắt hồi phục toàn bộ pháp lực, hơn vạn tiên ngọc cũng không thể mua được một giọt ngọc tuỷ vạn năm này?" Thẩm Lạc ngừng vận công, trên mặt động dung.

"Không sai, chính là vật này! Chỗ sâu đáy đầm có một chỗ khoáng mạch ngọc thạch Thuỷ thuộc tính, ta tìm kiếm chỗ sâu khoáng mạch thật lâu, phát hiện một ít ngọc tuỷ vạn năm." Ba Xà dừng bên cạnh Thẩm Lạc, mặt mũi tràn đầy vui mừng.

"Khoáng mạch ngọc thạch? Ngọc tủy vạn năm xác thực sinh ra từ trong khoáng mạch, không biết Ba Xà đạo hữu lấy được bao nhiêu ngọc tủy?" Thẩm Lạc khẽ gật đầu rồi hỏi.

"Hết thảy mười giọt, Ba Xà tộc ta có một bí pháp, có thể mượn trợ những ngọc tuỷ vạn năm này mau chóng khôi phục tu vi, cho nên chúng ta mỗi người một nửa, các hạ không ý kiến gì chứ?" Ba Xà há miệng phun ra một bình ngọc đưa tới, nói.

"Vật này là Ba Xà đạo hữu vất vả tìm được, ta không duyên cớ đạt được năm giọt ngọc tủy đã là chiếm thiên đại tiện nghi rồi, nào có ý kiến gì chứ, đa tạ." Thẩm Lạc tiếp nhận bình ngọc, thần thức tìm kiếm bên trong, trên mặt lần nữa vui mừng.

Có những ngọc tủy vạn năm này, đối phó Cửu Đầu Trùng sẽ có lực lượng hơn nhiều.

"Thời gian qua lâu như vậy, Huyết Văn Phong Điểu kia vẫn không tìm tới?" Ba Xà nhìn lên trên một cái, hỏi.

"Không có, Ba Xà đạo hữu phối trí Hóa Linh Dịch quả nhiên thần kỳ." Thẩm Lạc khen.

"Thẩm đạo hữu quá khen, tiếp theo ngươi có tính toán gì không?" Trong mắt Ba Xà lóe lên vẻ đắc ý, sau đó hỏi.

"Nơi đây nếu đã an toàn, chúng ta tiếp tục chờ đợi đi." Thẩm Lạc nói.

"Nói cũng đúng." Ba Xà gật đầu, thân thể cuộn thành một vòng đợi bên cạnh Thẩm Lạc, không tiến vào túi càn khôn.

Trong túi càn khôn tràn ngập âm khí, tu vi của nàng tổn hao nhiều, đợi ở bên trong rất không thoải mái.
Bạn cần đăng nhập để bình luận