Đại Mộng Chủ

Chương 1527: Không thể điều khiển

Thẩm Lạc và Nhiếp Thải Châu đã chuẩn bị sẵn sàng, nghe vậy thân hình lóe lên, bay thẳng đến phía lỗ tai cự nhân.

Hậu Sơn thấy thế, lập tức lách mình đuổi theo, nhưng bị Vô Danh trưởng lão ngăn cản phía trước, chùm sáng màu vàng trên tay đột nhiên đập xuống gã.

"Xích Man Nhi, cản bọn họ lại." Lúc Hậu Sơn nguy cấp, trên tay đột nhiên hiển hiện một mặt khiên tròn đỏ sậm giơ lên đón đỡ, trong miệng gầm thét lên.

Xích Man Nhi căn bản không để ý đến, lại giết tới Vô Danh trưởng lão.

"Chủ nhân không bảo ta cản hai người bọn hắn, ta chỉ nghe theo chủ nhân." Y vừa lầu bầu, vừa vung trụ lớn đã trở nên đỏ bừng lên, đánh tới sau lưng Vô Danh trưởng lão.

Thẩm Lạc vọt mạnh tiến vào trong lỗ tai cự nhân, bỗng nghe sau lưng truyền đến một tiếng oanh minh kịch liệt.

Chỉ là giờ phút này, hắn căn bản không rảnh bận tâm bên kia, trong lòng cảnh giác Thanh Hồ ở lối vào

"Cẩn thận chút."

Sau lưng Thẩm Lạc truyền đến tiếng Nhiếp Thải Châu căn dặn, hắn còn chưa kịp đáp lại, phía trước đã vang lên thanh âm "Ù ù", từng luồng từng luồng hoả diễm màu đen mãnh liệt vọt ra.

Thẩm Lạc thấy thế, Thuần Dương phi kiếm trong tay áo bay vút ra, trong nháy mắt hỏa dực giương cánh, như một lưỡi dao xích diễm, chém vào ngọn lửa màu đen mở ra một đầu thông đạo chật hẹp.

"Thải Châu, nàng cẩn thận bảo vệ chính mình, ta đi trước mở đường." Thẩm Lạc căn dặn một tiếng.

Nói xong, hai cánh tay hắn sáng lên lưỡng sắc quang mang vàng bạc, đúng là trực tiếp trong lỗ tai chật hẹp này thi triển Chấn Sí Thiên Lý.

Chỉ thấy một tia sáng vàng bạc giao thoa lóe lên, trong nháy mắt hắn biến mất không thấy.

Mà gần như đồng thời, chỗ cửa vào tại lỗ tai Kình Thiên Giới, Thanh Hồ với trận địa sẵn sàng đón quân địch, bỗng thấy một bóng người mơ hồ gần như thuấn di xuất hiện trước mắt.

Chỉ là còn không đợi nàng kịp phản ứng, một thanh xích hồng phi kiếm cuốn theo xích diễm hừng hực đã đâm về phía nàng, đánh cả người nàng va đập bay ngược ra sau.

Độn quang vàng bạc cũng dựa vào va chạm này ngăn cản, miễn cưỡng ngừng lại.

Sau khi rơi xuống đất, Thẩm Lạc quét nhìn phía trước, phát hiện trong đầu Kình Thiên Giới này, không gian vậy mà lớn hơn nhìn thấy từ bên ngoài, nhìn tựa như là một toà đại sảnh khoáng đạt.

Bất quá, trên mặt đất và vách tường toà đại sảnh này, khắp nơi đều tuyên khắc từng đạo yển văn dày đặc, kết nối nhau tạo thành một chỉnh thể.

Mà lúc này, Xa Thanh Thiên đang đứng trên một đài cao đằng trước bên trái, bàn tay lăng không ấn xuống một khối bình đài cao ba thước.

Trên bình đài cũng dày đặc yển văn, mặt ngoài còn có tám lỗ khảm, trong đó ba lỗ đã có vật khảm vào.

Thẩm Lạc ngưng thần xem xét, phát hiện chính là một khối Mặc Ngọc Thiên Cơ Lệnh, cùng lệnh bài trưởng lão của hai vị Mạc Vong Man Phách.

Lúc này trên mặt Xa Thanh Thiên nổi đầy gân xanh, trên trán tràn đầy mồ hôi, toàn bộ tâm thần đã đầu nhập vào trên khối bình đài kia, tựa hồ căn bản không chú ý tới Thẩm Lạc đã đến.

"Mấy tên khốn kiếp này, vì chiếm lấy Kình Thiên Giới của tiên tổ, vậy mà cải biến yển văn pháp trận nhiều như vậy. Nhằm đề phòng vạn nhất có chuyện xảy ra, ta đã đoạt tới hai khối lệnh bài trưởng lão để phụ trợ, vậy mà còn mở không ra. . ." Gã cắn răng cả giận nói.

Thẩm Lạc thấy thế, lập tức vui mừng, thì ra cả buổi này, Xa Thanh Thiên đang phân cao thấp thôi động pháp trận Kình Thiên Giới.

"Nếu không được, thì thôi đi, đừng quá miễn cưỡng." Thẩm Lạc cười nói.

Nghe được thanh âm Thẩm Lạc, Xa Thanh Thiên mới phát hiện hắn đến, lập tức cả giận nói: "Một đám phế vật, ngay cả tu sĩ Chân Tiên cũng không cản nổi."

Gã vừa nói xong, Thanh Hồ vừa rồi bị Thuần Dương phi kiếm đánh bay đã lần nữa xông đến trước người Thẩm Lạc.

Lồng ngực của nàng có thể nhìn thấy một vết thương xuyên qua mà giật mình, lộ ra hết sức dữ tợn khủng bố, bất quá thần sắc nàng càng dữ tợn hơn, trừng nhìn Thẩm Lạc muốn rách cả mí mắt, bộ dạng muốn ăn sống nuốt tươi hắn.

Chỉ thấy nàng vung quả sen màu xanh trong tay lên, một ngọn lửa màu đen lần nữa phun ra ngoài, thẳng đến Thẩm Lạc.

Cùng lúc đó, bí thuật thần niệm cũng lập tức phát động.

Kịch độc không chút dấu vết xâm nhiễm lực lượng thần thức Thẩm Lạc, khiến cho tốc độ Thẩm Lạc đưa tay ngăn cản hắc diễm cũng chậm lại, người cũng rất nhanh cứng tại chỗ.

Thanh Hồ vui mừng, chiến đấu với một tu sĩ Chân Tiên, tính ra mình tung một chiêu này cũng không chịu thiệt thòi.

"Hừ, lần trước là ta tiêu hao quá kịch liệt, mới không cách nào thắng được ngươi, ngươi thật sự coi mình vô địch sao?" Nàng cười khẩy, lật tay lấy ra một thanh trường kiếm màu xanh sẫm, tính chém tới cổ Thẩm Lạc.

"Lại là cảm giác này. . ." Nhưng vào lúc này, tâm thần nàng bỗng xiết chặt.

Thanh Hồ cảm thấy lực lượng thần hồn của mình phóng thích tới Thẩm Lạc, tựa như đâm vào trên một tòa núi cao, vẫn như cũ rất cường đại, không thể lay động.

"Cảm giác thế nào?" Thẩm Lạc bỗng nhiên nhếch miệng cười một tiếng.

Sau đó, hắn đưa tay một chưởng bổ vào ngực Thanh Hồ, đánh cho nàng thổ huyết bay ngược trở về, một thanh Thuần Dương phi kiếm phía sau lần nữa đánh tới, đâm về phía đầu lâu của nàng.

Lần này nàng phản ứng cực nhanh, lệch đầu ra tránh được một kích trí mạng này.

Thẩm Lạc đang muốn tiến lên truy kích, chợt nghe sau lưng truyền đến tiếng hô lo lắng của Nhiếp Thải Châu: "Cẩn thận."

Hắn biết không ổn, cũng không quay đầu lại mà cúi người xuống, lúc này đột nhiên cảm thấy trên đỉnh đầu có gió mát lướt qua, có cái gì cơ hồ sượt qua da đầu của hắn.

Ngay sau đó, ầm một tiếng nổ đùng vang lên.

Nhiếp Thải Châu cực tốc đánh băng rua sóng biếc tới, đánh cho một thân ảnh ẩn nấp trong hư không bay ra ngoài.

Thẩm Lạc đứng dậy, nắm chặt Thuần Dương phi kiếm lập tức lui lại, cùng Nhiếp Thải Châu đứng sánh vai chung một chỗ.

Lúc này hắn mới thấy, một thân ảnh gần như trong suốt xuất hiện phía trước, trên thân không tản mát ra nửa điểm ba động linh lực, nhìn thập phần quỷ dị.

Xa Thanh Thiên nhìn Nhiếp Thải Châu và Thẩm Lạc xông tới, thần tình trên mặt càng tức giận hơn.

Lần này tới Thiên Cơ thành, kế hoạch vốn thập phần kín đáo, đáng tiếc lúc trước Hậu Sơn ngoài ý muốn khiêu chiến thất bại, không thể cướp đoạt thêm một lệnh bài trưởng lão, dẫn đến bọn gã không thể không dùng kế hoạch thứ hai cướp đoạt lệnh bài.

Nhưng cho dù là cướp đoạt lệnh bài, bọn gã giương đông kích tây và nhiễu loạn Thiên Cơ thành cũng thành công, nhưng không ngờ khống chế Kình Thiên Giới này lại hao phí quá nhiều thời gian.

Trước mắt lại bị hai tu sĩ Chân Tiên này đuổi tới, một khi kinh động đến Tiểu Phu Tử kia xuất quan, như vậy kế hoạch lần này sẽ triệt để thất bại.

"Kình Thiên Giới, là của Xa gia ta. . . Vì sao ta không thể điều khiển?" Trong lòng Xa Thanh Thiên gào thét.

Lúc này, gã bỗng nhiên nghĩ đến một chuyện, trong mắt đột nhiên hiện lên vẻ kinh nghi.

"Hẳn là. . ."

Thẩm Lạc nhìn thần sắc trên mặt gã giống ảo thuật biến hoá vừa đi vừa về, còn tưởng rằng gã đột nhiên bị điên.

"Thải Châu, một hồi ta đi lên chém giết cận thân, lấy khống thủy thuật bao phủ nơi này, nàng toàn lực hành động đông cứng lại bọn chúng, cướp được lệnh bài, chúng ta lập tức rút khỏi." Thẩm Lạc truyền âm nói.

"Được." Nhiếp Thải Châu lập tức đáp.

Nhưng vào lúc này, chợt thấy Xa Thanh Thiên hô to một tiếng: "Kình Thiên Giới này là của Xa gia ta!"

Nói xong, gã bỗng nhiên vạch phá lòng bàn tay của mình, để vết thương giọt đầy máu xuống, vẩy vào trên bình đài cao ba thước trước người.
Bạn cần đăng nhập để bình luận