Đại Mộng Chủ

Chương 1783: Xuống biển

Chu Mãng Thất thấy Ngao Khâm rời đi, nhịn không được dùng tay áo vuốt mồ hôi lạnh nơi thái dương.

"Thẩm đạo hữu, lần này bị ngươi hại chết rồi, chúng ta còn chưa trộm Thủy Hỏa Minh Đan của long cung, hiện tại thì tốt rồi, còn bị bọn hắn bắt làm tráng đinh, đi giúp bọn hắn tìm kiếm Thủy Hỏa Minh Đan." Gã truyền âm cho Thẩm Lạc, ngữ khí có chút buồn bực.

"Sợ cái gì, đến đâu thì hay đến đó." Thẩm Lạc lại hồn nhiên không thèm để ý.

"Ngươi ngược lại không lo sao?" Chu Mãng Thất chỉ biết im lặng.

"Ngươi không phải muốn đi xem bọn hắn đang giở trò quỷ gì, muốn đi cầm bảo bối gì sao? Lúc đầu không có cơ hội, bây giờ không phải vừa vặn có sao." Thẩm Lạc hỏi ngược lại.

"Cái này. . . Hiếu kỳ là hiếu kỳ, cũng đừng vì tò mò mà ném đi mạng nhỏ, vậy thì không ổn." Chu Mãng Thất ai thán nói.

"Yên tâm, có ta ở đây, sẽ không để cho ngươi ném đi mạng nhỏ." Thẩm Lạc trấn an.

Trong lòng Chu Mãng Thất oán thầm, ngươi tưởng mình là Chân Tiên hay là Thái Ất thần tiên sao? Chỉ là một tiểu tu sĩ vô danh Phổ Đà sơn, khẩu khí lại lớn như vậy!

Thẩm Lạc tự nhiên không biết Chu Mãng Thất nghĩ gì, lại khuyên: "Đi một bước nhìn một bước, trước cứ theo bọn hắn rồi tính."

Trong lúc hai người xì xào bàn tán, Ngao Chiến lại lần nữa động viên mọi người:

"Chư vị nghe cho kỹ, lần này xuống nước can hệ trọng đại, chỉ cần có thể tìm tới Thủy Hỏa Minh Đan, một viên thưởng hai trăm tiên ngọc, còn có thể thu được Thuỷ tộc lệnh của Nam Hải Long Cung, được long cung ta che chở, tuyệt không nuốt lời."

"Tốt!"

"Chúng ta đi thôi!"

Đã nói đến phân thượng này, đám người cũng đành phải nhao nhao tỏ thái độ.

"Xuất phát." Ngao Chiến ra lệnh một tiếng, đám người nhao nhao đi theo y, đi đến hướng động quật dưới mặt đất.

Không bao lâu, đám người từ một đầu thông đạo uốn lượn, đi tới trước một cửa hang lớn hơn mười trượng.

Chưa đi ra khỏi cửa hang, Thẩm Lạc đã cảm thấy phía trước có từng đợt khí lãng ấm áp đánh tới, chờ tới gần, mới phát hiện bên ngoài động khẩu lại là một mảnh nước biển màu lam nhạt.

Có chút đặc biệt là, mặt nước rõ ràng cao hơn vị trí cửa hang, bao phủ toàn bộ cửa hang.

Thẩm Lạc lập tức cảm thấy hứng thú, dò xét một chút, mới phát hiện giữa cửa hang và nước biển có một tầng kết giới cấm chế, ngăn cách nước biển bên ngoài, mới không bị chảy ngược vào

"Tiếp đó, hai người các ngươi một tổ, tiến vào mảnh Nhiệt Dục hải này tìm kiếm Thủy Hỏa Minh Đan, nhiều nhất trong thời gian một ngày, nhất định phải tìm ra chí ít hai mươi khỏa Thủy Hỏa Minh Đan. Nếu có thể tìm được, người người đều có phong thưởng, nếu số lượng không đủ. . . Hừ, hạ tràng các ngươi hẳn là nghĩ ra được." Ngao Chiến mở miệng nói, lại là y uy hiếp và dụ dỗ.

Đám người đáp ứng, bắt đầu nhao nhao xuyên qua tầng kết giới kia, tiến vào trong nước biển.

Chỉ là những người kia trước khi vào nước, đa phần lấy từ trong tay áo ra một hạt châu màu xanh nước biển ngậm vào trong miệng, sau đó mới tiến vào trong nước. Trong nháy mắt tiến vào trong biển, trên người bọn họ xuất hiện một tầng màn sáng màu lam nhạt, như thi triển Tị Thủy Quyết, cách trở nước biển xung quanh ra, tạo cho mình một mảnh không gian trống.

"Đó là đồ chơi gì vậy?" Thẩm Lạc kinh ngạc truyền âm hỏi Chu Mãng Thất.

"Pháp khí phỏng chế Tị Thủy Châu, có thể giúp tu sĩ không am hiểu thủy pháp tự do hoạt động trong nước nửa đến một canh giờ, đến khi linh quang tan hết, phải trở về lục địa, hấp thụ thiên địa linh khí, khôi phục lại năng lực tị thủy." Chu Mãng Thất trả lời.

Nói xong, gã cũng lấy ra một hạt châu ngậm vào miệng, muốn xuyên qua kết giới tiến vào trong nước.

"Cho ta một viên đi." Thẩm Lạc vội vàng ngăn gã lại, lặng lẽ khẽ vươn tay ra.

"Ngươi ngay cả cái này cũng không có, đến xem náo nhiệt gì đây?" Chu Mãng Thất sững sờ, có chút im lặng nói.

Bất quá nói tới nói lui, gã vẫn lấy ra một viên đưa cho Thẩm Lạc, dù sao đã lên thuyền giặc, hai người chính là châu chấu buộc trên trên một sợi dây thừng.

"Hắc hắc, cám ơn. . . Đúng rồi, viên này ngươi đã ngậm qua chưa đấy?" Thẩm Lạc hỏi.

Chu Mãng Thất lườm hắn một cái, không trả lời, xoay người đâm đầu thẳng vào trong biển.

Thẩm Lạc tự nhiên không cần thứ này, nhưng không dùng, lại có khả năng bại lộ hắn không phải là người thật sự hái châu, nên cũng chỉ đành âm thầm chùi qua một phen, sau đó ngậm vào trong miệng.

Tiếp đó, hắn cũng xuyên qua tầng kết giới kia, đâm đầu thẳng vào trong biển.

Vừa mới vào biển, Thẩm Lạc cảm thấy quanh thân ấm áp, nước biển xung quanh có một trận lực lượng nặng nề, đè ép tới hắn.

Nhưng rất nhanh, không cần hắn tận lực thôi động, hạt châu trong miệng đã phóng xuất ra ánh sáng màu lam, đẩy ra bốn phía, ngăn nước biển cùng tầng áp lực kia ở bên ngoài.

Thẩm Lạc cảm nhận một chút, chỉ dựa vào thủy áp vừa rồi, vị trí của hắn lúc này, tất nhiên đã sâu hơn long cung, hẳn là trong một rãnh biển.

Đang cân nhắc, thanh âm Chu Mãng Thất bỗng nhiên truyền đến trong đầu hắn "Ta nói ngươi còn thất thần làm gì, đuổi theo sát đi."

Thẩm Lạc vội vàng lặn xuống, rất nhanh đuổi kịp Chu Mãng Thất ở phía trước đang không kiên nhẫn.

Lúc này, hắn nhìn bốn phía, liền thấy những người hái châu kia đã tứ tán ra các khu vực khác.

"Chu đạo hữu, nơi này ngươi quen thuộc, dẫn đường đi." Thẩm Lạc cười truyền âm nói.

"Thật đúng là làm lao công cho bọn hắn." Chu Mãng Thất buồn bực.

"Đã tới rồi, cũng đừng ở chỗ này hao tổn công phu, tìm Thủy Hỏa Minh Đan trước đi." Thẩm Lạc nói.

"Lại nói, nếu chúng ta tìm đủ số lượng ngươi muốn, cũng sẽ không cần đi mạo hiểm nữa, bất quá ngẫm kỹ lại thôi." Chu Mãng Thất nói như thế.

Trong lòng Thẩm Lạc biết rõ, chút thời gian này đừng nói một trăm khỏa Thủy Hỏa Minh Đan, dù có thể tìm tới năm sáu khỏa đã phải thắp nhang cầu nguyện rồi. Chỉ sợ chỉ có đi móc trên chiếc bảo thuyền kia, mới có thể lấy đủ.

"Được chưa, đi theo ta."

Chu Mãng Thất nói xong, mang theo Thẩm Lạc một đường lặn xuống dưới nước.

Rất nhanh, hai người đến đáy biển, hắn phát hiện đáy biển cũng không vuông vức, mà hiện ra một mặt phẳng nghiêng to lớn, nghiêng về nơi xa, địa hình đáy nước hết sức phức tạp, khắp nơi đều là nham thạch cao thấp.

Những người hái châu kia, giờ phút này đi khắp trên mặt phẳng nghiêng, tìm kiếm lật nhặt trong từng khối quái thạch gầy trơ xương dưới đáy biển, ý đồ tìm ra Thủy Hỏa Minh Đan ẩn trong đó.

"Đáy biển này thật đúng là phức tạp." Thẩm Lạc cảm khái nói.

"Nếu không ngươi cho rằng những long cung thủy duệ kia vì sao không tự mình đi tìm Thủy Hỏa Minh Đan, mà để cho những người hái châu chúng ta hỗ trợ tìm? Còn không phải vì đại đa số chúng ta đời đời ở nơi này, rất quen thuộc nơi này sao." Chu Mãng Thất nói.

Bất quá, Chu Mãng Thất cũng không có ý dừng lại, mà tiếp tục đi tới mặt phẳng nghiêng kia.

"Còn chưa tới sao?" Thẩm Lạc hỏi.

"Thủy San tộc ngày thường bài xuất Thủy Hỏa Minh Đan, kỳ thật ngay ở chỗ này, bất quá nơi này đã sớm bị vơ vét không biết bao nhiêu lần, nhất định không tìm ra được viên nào." Chu Mãng Thất trả lời.

"Vậy chúng ta đi đâu?" Thẩm Lạc hỏi.

"Chúng ta phải đến chỗ Hoả Trác Hải sâu hơn mảnh Nhiệt Dục hải này, nơi đó cách gần nơi Thủy San tộc sinh sống, nên sẽ có cơ hội." Chu Mãng Thất nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận