Đại Mộng Chủ

Chương 1919: Đánh lén

"Tổ Long hồn trong thể nội Ngao Hoằng thức tỉnh, đã khống chế Ngao Hoằng và Nguyên Khâu, ta vốn muốn ngăn cản, đáng tiếc không phải đối thủ của hắn." Hốc mắt Lệ Yêu phiếm hồng, lã chã chực khóc nói.

"Rốt cuộc là chuyện thế nào, vì sao hắn khống chế Ngao Hoằng và Nguyên Khâu ly khai đây?" Thẩm Lạc hỏi.

"Hắn bảo là muốn dùng khí huyết hai người làm cống phẩm hiến tế, để giúp hắn thu một kiện bảo vật, cho nên bắt bọn họ đến tầng thứ năm. Hắn còn ra lệnh cho ta trấn thủ tại chỗ này, không cho phép bất luận kẻ nào đi lên, nếu không không chỉ rút ra một phần khí huyết Ngao Hoằng và Nguyên Khâu làm tế phẩm, mà hoàn toàn hiến tế bọn họ." Lệ Yêu nói.

"Tổ Long hồn sống nhờ trên thân Ngao Hoằng, sao dùng y làm tế phẩm được?" Thẩm Lạc nghe vậy, nhíu mày nghi ngờ hỏi.

"Ta cũng không rõ, ngược lại chính hắn nói như thế. Vừa rồi Viên Tổ và Văn Thù Bồ Tát cũng tới bên này, không nói gì đã ra tay đánh ta, ta chỉ có thể vội vàng đào tẩu, sau lại bị bầy yêu kia vây khốn. . ." Lệ Yêu gấp rút nói.

Thẩm Lạc thở dài, lật từ trong tay áo ra một cái bình sứ bạch ngọc, đổ ra một quả đan dược, đưa cho Lệ Yêu.

"Ăn đi, điều tức an dưỡng một chút." Thẩm Lạc nói xong, lại đưa toàn bộ bình thuốc qua.

Lệ Yêu trì trệ, trong mắt lóe lên vẻ phức tạp, chậm rãi nhận lấy.

Nàng ăn vào viên đan dược kia, lại thu hồi bình sứ, nhắm mắt khoanh chân ngồi dưới đất, bắt đầu điều trị thương thế.

Lúc này, Bắc Minh côn đi lên phía trước, nhẹ giọng nói: "Cứ để nàng ở đây chữa thương, chúng ta đi đường quan trọng hơn, thời gian cấp bách, chúng ta không nên trì hoãn."

"Có gấp cũng không nhanh hơn bao nhiêu, có người dẫn đường dù sao cũng nhanh hơn tự mình đi tìm." Thẩm Lạc nghe vậy, lắc đầu.

Bắc Minh côn nghe xong, lông mày nhăn thành cục, thở dài ngồi ở một bên, tranh thủ thời gian an dưỡng thương thế của mình.

Nhưng chỉ qua một lát, nó nóng lòng khó mà tĩnh tâm, lại mở hai mắt ra, đứng lên, nhịn không được lần nữa thúc giục.

Lúc này, Lệ Yêu cũng mở hai mắt ra, từ dưới đất đứng lên.

"Ngươi ổn chưa?" Thẩm Lạc hỏi.

"Đã ổn." Lệ Yêu lắc đầu, nói.

"Tốt, vậy chúng ta xuất phát, đi tầng năm." Thẩm Lạc gật gật đầu, nói.

Lần này, có Lệ Yêu đi trước dẫn đường, đám người Thẩm Lạc rất nhanh đi tới cửa thông đạo từ tầng ba thông lên tầng bốn.

Màn nước nơi này đã bị đánh mở thông đạo, trên mặt kích động từng gợn sóng, hiển nhiên đã quán thông.

"Ta đi vào trước tìm đường, các ngươi theo sau." Lệ Yêu khom người, nói.

Nói xong, nàng xoay người cúi người đi tới thông đạo màn nước phía trước, muốn lọt vào trong đó.

"Trên người ngươi có tổn thương, vẫn nên để ta đi trước. . ." Thẩm Lạc còn chưa nói xong, thần sắc đột nhiên biến đổi.

Lệ Yêu khom người phía trước đột nhiên xoay người một cái, lộ ra ý cười lạnh lẽo, trong tay nắm chặt một đoản truỳ màu đen hình xoắn ốc, mãnh liệt đâm tới ngực hắn.

Thẩm Lạc căn bản không dự liệu được Lệ Yêu sẽ ra tay với hắn, thêm nữa khoảng cách giữa hai người quá gần, vội vàng không kịp chuẩn bị, chỉ có thể lùi lại.

Chẳng qua hắn chưa kịp nhấc chân, trên đoản truỳ màu đen có một đạo hắc mang như thiểm điện, bỗng nhiên bắn vào mi tâm của hắn.

Thẩm Lạc cảm thấy chính mình xuất hiện thất thần ngắn ngủi, lúc lấy lại tinh thần, chuôi đoản truỳ màu đen đã đâm trúng ngực của hắn.

"Phốc."

Một đạo huyết quang tóe lên, Thẩm Lạc khó tin nhìn thấy nụ cười giảo hoạt trong mắt Lệ Yêu.

Thẩm Lạc tung một chưởng ra, muốn đẩy Lệ Yêu ra xa, chỗ ngực đột nhiên truyền đến một cảm giác chết lặng.

"Có độc." Hắn lập tức ý thức được.

"Biểu ca. . ."

"Thẩm đạo hữu. . ."

Hai tiếng hô đồng thời vang lên, hai thân ảnh cũng gần như đồng thời xuất thủ.

Một lồng sáng từ tay Nhiếp Thải Châu bắn ra, bao phủ về phía Lệ Yêu. Thân hình Lệ Yêu lóe lên, lập tức trốn vào cửa màn nước.

Chẳng qua vừa mới quay người, nàng còn chưa biết chuyện gì, liền phát hiện động tác của mình trở nên cực kỳ chậm chạp, mà phía sau một thủ chưởng đã đánh vào trên lưng nàng.

"Bộp" một tiếng bạo minh.

Lệ Yêu phát ra một tiếng kêu thảm, thân hình cấp tốc bành trướng, tiếp theo nổ tung lên.

Chỉ thấy giữa không trung dâng lên một mảng lớn hơi nước màu lam, mông lung hắt vẫy ra, thân thể Lệ Yêu sụp đổ hoàn toàn.

"Trốn đi đâu?"

Bắc Minh côn giận quát một tiếng, bàn tay chập lại, một cỗ lực lượng không gian nhanh chóng khuếch tán ra, rồi lại cấp tốc thu vào, đúng là cưỡng ép muốn để hơi nước màu lam tứ tán một lần nữa ngưng tụ lại.

Nhưng hơi nước dâng lên lại như có linh thức, chui vào cửa màn nước phía trước.

Cuối cùng, Bắc Minh côn cũng chỉ lưu lại một phần nhỏ hơi nước, khiến nó triệt để bốc hơi, để đa phần hơi nước màu lam trốn vào lầu bốn Trấn Yêu Tháp.

"Biểu ca, huynh thế nào?" Nhiếp Thải Châu đỡ lấy Thẩm Lạc, lo lắng hỏi.

Thẩm Lạc im lặng, rút từ ngực ra chuôi đoản trùy màu đen, dùng sức bóp nát nó.

Bắc Minh côn cũng tới quan sát một chút, có chút ngạc nhiên nói: "Nhục thể của ngươi còn cứng cỏi hơn ta tưởng tượng, một kích kia cũng chỉ đâm xuyên qua da, ngay cả cơ bắp cũng không xuyên thủng."

"Sao nàng lại ra tay với ta?" Mặt Thẩm Lạc trầm như nước.

"Chỉ sợ nàng nói lúc trước không có câu nào là thật, toàn bộ đều là hoang ngôn." Nhiếp Thải Châu ngưng mày nói.

"Đuổi theo!" Thẩm Lạc khẽ quát một tiếng, thân hình hóa thành một đạo kim quang đuổi vào cửa màn nước.

Hắn thấy hoa mắt, xuất hiện trong một thông đạo u ám, Lệ Yêu đã không thấy bóng dáng, một chút khí tức cũng không lưu lại.

Nhiếp Thải Châu và Bắc Minh côn cũng xuất hiện theo sau.

"Chạy thật nhanh." Bắc Minh côn quét nhìn, kinh ngạc nói.

"Biểu ca, thương thế của huynh ra sao?" Nhiếp Thải Châu lại lo lắng thân thể của Thẩm Lạc hơn.

"Không sao, Hoàng Đế nội kinh ta tu đã đại thành, một chút vết thương nhỏ này căn bản không tính là gì." Phía sau Thẩm Lạc hiện lên ánh sáng màu xanh lục, vết thương cấp tốc chữa trị.

Sắc mặt Nhiếp Thải Châu khẽ buông lỏng, nhắm mắt thôi động Côn Luân kính.

Vô số hắc quang hình lưới từ đó bắn ra, nhập bên trong hư không phụ cận, chính là thần thông 'Ám Ảnh Thiên La Võng'.

Thẩm Lạc và Bắc Minh côn thấy vậy, lẳng lặng chờ đợi.

Mấy hơi thở sau, Nhiếp Thải Châu mở to mắt.

"Được không?" Bắc Minh côn hỏi vội.

"Ẩn Nặc Thuật của Lệ Yêu lại thần diệu như thế, Ám Ảnh Thiên La Võng cũng dò xét không được tung tích nàng ta." Nhiếp Thải Châu lắc đầu nói.

"Ngược lại cũng không cần dò xét, tất nhiên là đi vào bên trong rồi, chẳng qua Lệ Yêu bây giờ đã không giống lúc trước, mọi người nên cẩn thận một chút." Thẩm Lạc nói một câu, cất bước đi vào phía trong.

Nhiếp Thải Châu và Bắc Minh côn thấy vậy, đi theo.

Tầng thứ tư nơi này không khác bên dưới, hai bên lối đi thỉnh thoảng có thể nhìn thấy một ít lồng giam, chẳng qua là số lượng lồng giam rõ ràng ít hơn rất nhiều, thiết kế càng thêm tinh xảo, khắp nơi hiện đầy phù chú và linh văn, xem ra là nơi giam giữ yêu vật lợi hại.

Giống lúc trước, lồng giam nơi này cũng rỗng tuếch, yêu vật bị giam trong đó đã không thấy tăm hơi, duy nhất không giống là, nơi này không có thanh âm tranh đấu, xung quanh lộ ra một mảnh tĩnh mịch.

"Tình huống nơi này có chút quỷ dị." Bắc Minh côn nhìn bốn phía chần chừ một chút, mở miệng nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận