Đại Mộng Chủ

Chương 2006: Cơ hội duy nhất

"Tốc chiến tốc thắng."

Hai người Phục Thổ thấy thế, nhất thời nắm bắt được tình hình, một người tiếp tục công kích phân thân của Tôn Ngộ Không, một người khác thì đi lấy trảo thứ màu máu.

Phân thân Tôn Ngộ Không trong lúc lui lại tránh né, bàn tay chợt chạm vào một trường côn, thuận thế cầm lên, đảo người quét ngang, thân côn nhất thời gào thét một trận phá không quét ngang mà đi.

Trường kiếm của Hắc Liên đạo trưởng chém lên thân cồn, phát vang một tiếng "Keng" Thật lớn.

Trường côn chỉ hơi chấn động, nhưng vẫn chưa đứt gãy.

Phân thân Tôn Ngộ Không thấy thế đại hỉ, y tiện tay nắm trường côn, thình lình lại là Huyền Hoàng Nhất Khí Côn của Thẩm Lạc.

Lúc này y liếc nhìn trường côn, sau khi bức lui Hắc Liên đạo trưởng, thì chủ động tấn công.

Bên này, Phục Thổ vốn cho rằng có thể thuận lợi đoạt trảo thứ màu máu, nhưng trong nháy mắt khi tay của gã sắp chạm vào trảo thứ màu máu, Lục Hóa Minh vừa rồi bị đánh lui đã lần nữa giết trở về, xuất thủ ngăn cản gã.

"Ngươi muốn chết." Phục Thổ giận tím mặt quát.

Gã cưỡng ép ngăn chặn thương thế, hai chân đạp đại địa như cấm rễ xuống mặt đất, trên thân sáng lên vầng sáng màu vàng đất.

Thoáng chốc, mặt đất dưới chân gã nhanh chóng run run, chấn động kịch liệt, một đám tia sáng màu vàng từ lòng đất bay lên, thâm nhập vào trong cơ thể, thuận cánh tay của gã, hội tụ vào trong kim chùy.

Chỉ thấy ánh sáng màu vàng đất trên thân kim chùy tăng vọt, một cỗ lực lượng pháp tắc vờn quanh trên đó, phát tán khí tức đáng sợ.

"Lục Hóa Minh, mau tránh." Cổ Hóa Linh xa xa thấy cảnh này, hô lớn nhắc nhở.

Lục Hóa Minh liếc qua thi cốt của Thẩm Lạc, thần sắc trong mắt kiên định, rõ ràng không có ý định né tránh chút nào.

Lục Hóa Minh nắm chặt trường kiếm trong tay, một thân khí tức thu liễm, quán nhập tất cả pháp lực vào trong trường kiếm, chủ động nghênh kích Phục Thổ.

Phục Thổ vừa sải một bước, khí thế trên kim chùy trong nháy mắt bộc phát, tựa như ngọn núi cao, nặng nề đập xuống Lục Hóa Minh.

Lục Hóa Minh hai tay cầm kiếm, vậy mà không thi triển chiêu thức đón đỡ, mà dùng công thay thủ, trường kiếm như giao long xuất hải đột kích đâm lên, trên thân kiếm bộc phát thanh âm long ngâm to rõ.

Một đạo kiếm quang màu xanh vô cùng lăng lệ bắn đi, chạm vào kim chùy sơn nhạc.

Một chớp mắt tiếp theo, thanh quang đâm lên trên sơn nhạc, ý đồ khai sơn phá thạch, nhưng đi chưa được một nửa, đã tiêu hao hầu như không còn.

Sơn nhạc màu vàng nặng nề rơi xuống, cuối cùng che kíp thân ảnh Lục Hóa Minh.

"Ầm" Một tiếng vang thật lớn!

Trong tiếng va chạm mãnh liệt, thân ảnh Lục Hóa Minh bị hung hăng nện nhập vào lòng đất, triệt để ngất đi.

Hiện tại Tôn Ngộ Không bị kiềm chế, Bạch Tiêu Thiên đã hoàn toàn bất lực tái chiến, tu vi Cổ Hóa Linh chênh lệch quá nhiều, đã không còn người có thể ngăn cản.

Phục Thổ cất bước đi đến thi hài Thẩm Lạc, duỗi một tay nhặt trảo thứ màu máu trên mặt đất lên, cẩn thận xem xét một phen, phát hiện quả nhiên Nguyên Cốt ma khí không sai, trong đôi mắt gã hiển lộ sự kích động khó mà che giấu.

Ngay sau đó, ánh mắt của gã lại rơi vào Hiên Viên Kiếm, Minh Hồng Đao và các bảo vật khác, trong lòng càng vui vẻ nở hoa.

Nhưng mà, điều duy nhất gã không chú ý tới, phía dưới bộ xương lưu ly của Thẩm Lạc, rõ ràng đang nằm đè lên Hồng Hoang Thiên Cơ Bàn, linh bảo có thể che chắn thiên cơ trong một mức độ nhất định.

Ngay thời điểm Phục Thổ đưa tay vươn đến Minh Hồng Đao, một cỗ khí tức hồng hoang bàng bạc như biển, bỗng nhiên từ trong Hồng Hoang Thiên Cơ Bàn tuôn trào.

Trong đó có một đoàn huyết khí nồng đậm màu đỏ như máu, bọc lấy một thần hồn tiểu nhân trong suốt như ngọc, bay đến đầu lâu chui vào bên trong.

Một chớp mắt tiếp theo, Phục Thổ chỉ cảm thấy một cỗ sinh mệnh bàng bạc chưa hề cảm thụ qua, từ bên trong bộ thi cốt bộc phát, một tầng huyết nhục lấy tốc độ mà mắt thường có thể nhìn thấy, đang cấp tốc trọng sinh bao khỏa toàn bộ hài cốt.

Lấy bộ thi thể kia làm trung tâm, mặt đất trong vòng trăm trượng, từng cây từng cây hoa nhỏ sinh cơ bừng bừng đâm chồi sinh trưởng, trong nháy mắt khục vực đất chết này đã biến thành một vườn hoa.

Ngay cả Lục Hóa Minh đang nằm hôn mê trong lòng đất, cũng cảm nhận được một cỗ sinh mệnh lực tinh thuần thâm nhập vào thể nội, thương thế trên người theo đó nhanh chóng khôi phục.

Phục Thổ thấy thế kinh hãi, làm sao còn không rõ sự tình đang phát sinh?

Gã cầm Minh Hồng Đao lên, mạnh mẽ chém xuống đầu Thẩm Lạc.

Nhưng mà, lúc lưỡi đao khi vừa vặn đến gần trán Thẩm Lạc, vậy mà tự đao phát sinh sức phản kháng, đao thế mãnh liệt trì trệ.

Cùng lúc đó, thanh Hiên Viên Kiếm nằm trên mặt đất như có thần chí, tự hành bay tới, ngăn chặn Minh Hồng Đao.

Thuần Dương Kiếm phân bố xung quanh đồng thời lăng không bay lên, lao vụt đến Phục Thổ.

Phục Thổ vội vàng vứt bỏ Minh Hồng Đao, trong tay chỉ nắm lấy trảo thứ màu máu, ý đồ thoát đi.

Trong nháy mắt khi gã xoay người, thân thể máu thịt chưa mọc da của Thầm Lạc đã từ trên mặt đất ngồi dậy, một bàn tay đột nhiên chộp vào trong hư không trước người.

Không gian xung quanh theo đó phát sinh vặn vẹo, Phục Thổ chỉ cảm thấy từng đạo từng đạo lực lượng không gian vô hình từ quanh người gã đè ép mà đến, thân thể giống như bị mấy đạo dây thừng tráng kiện trói buộc, toàn thân nhất thời trì trệ giữa không trung.

Lúc này, bốn phía đại tác tiếng rít, những Thuần Dương Kiếm một thanh tiếp một thanh bay vụt bắn đến.

Phục Thổ vội vàng vận chuyển pháp lực, quanh thân tăng vọt ánh sáng màu vàng đất, trên làn da hiện đường vân bằng đá, thân thể vậy mà giống như hóa đá.

Nhưng mà, trên Thuần Dương Kiếm lại có bạch quang dị dạng bao phủ, bên trong ẩn ẩn truyền đến lực lượng có thể cắt chém không gian, không phí chút sức nào từ các vị trí khác nhau đâm xuyên thân thể Phục Thổ, đâm gã thành một con nhím.

Một thanh phi kiếm cuối cùng từ trên không trung đầm vào đỉnh đầu, sau đó bộc phát một cỗ nhiệt lực viêm bạo cực nóng, bắt đầu từ trong cơ thể của gã bắn xuất.

"Ầm" Một âm thanh vang lên!

Thất khiếu Phục Thổ hừng hực tuôn trào hỏa diễm, tiếp theo toàn bộ thân hình nổ tung, bị hỏa diễm hừng hực thôn phệ, thiêu đốt thành tro tàn, thần hình câu diệt.

Biến cố bất thình lình, khiến mấy người đang giao chiến chấn kinh.

Quanh thân Yêu Phong cuốn lên một đạo vòi rồng cuồng bạo, ép Tôn Ngộ Không lùi lại một chút, sau đó gã nhanh chóng kéo dài khoảng cách, nhìn sang Thẩm Lạc bên này.

"Ta đã sớm biết, sớm biết tiểu tử ngươi sao lại có thể chết dễ dàng như vậy…" Trong mắt Bạch Tiêu Thiên khó nén kích động, không khỏi kêu lên.

Cổ Hóa Linh vừa mới cứu Lục Hóa Minh khỏi lòng đất, người sau còn chưa tỉnh lại.

Ánh mắt của nàng rơi vào thân thể huyết hồng không làn da, trong lòng rung động không thôi.

"Ầm"

Một tiếng bạo minh, Hắc Liên đạo trưởng đánh lui phân thân của Tôn Ngộ Không, sau đó sắc mặt âm tình bất định nhìn sang Yêu Phong.

Gã truyền âm hỏi Yêu Phong nguyên nhân sự tình đang phát sinh, lúc này thần sắc Yêu Phong cũng mờ mịt, căn bản không biết kẻ bị tam tai kiếp số giết chết, sao lại có thể phục sinh?

Tôn Ngộ Không thuận thế thu hồi phân thân, y liếc mắt nhìn thấy Hồng Hoang Thiên Cơ Bàn trên mặt đất, nhanh chóng đoán được chút chân tướng, trong lòng không khỏi vì Thẩm Lạc mà lau một vệt mồ hôi.

Thẩm Lạc sử dụng phương pháp, chính lúc còn trong Trường An, Viên Thiên Cương nói cho hắn biết vứt đi tính mạng rồi sau đó sống lại.

Thời điểm tam tai kiếp số đồng thời hàng lâm, Thẩm Lạc liền biết mình đã trốn không thoát, lần này nhất định phải ứng kiếp mà chết, chẳng qua từ trong một sát na sinh và tử, cơ hội duy nhất hắn xoay chuyển thiên mệnh.

Cũng nhờ vào linh bảo Hồng Hoang Thiên Cơ Bàn mà Viên Thiên Cương cho hắn, hắn mới nắm chặt được một tia cơ hội kia, lừa gạt được thiên mệnh, đem thần hồn của mình và bộ phận khí huyết giấu vào trong Thiên Cơ Bàn.

Đợi đến tam tai kết thúc, khí huyết và thần hồn mới trở lại cơ thể, lúc này khôi phục chân thân.

Kết quả như vậy, thật sự nằm ngoài dự liệu của Thầm Lạc, hắn vốn nghĩ thân thể của mình khó mà vượt qua tam tai kiếp số, xương cốt vậy mà hoàn chỉnh giữ lại.

Kể từ đó, hắn muốn khôi phục thể phách, đã không phải việc khó.
Bạn cần đăng nhập để bình luận